Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

VIẾT CHO MỘT NGƯỜI ĐÃ XA!

Mười mấy năm rồi ấy nhỉ!
Mười mấy năm đủ để biết rằng ai nhớ, ai quên! Nhưng quan trọng gì đâu chuyện nhớ, chuyện quên! Thi thoảng trong giấc mơ êm đềm ta lại hiện về trong nhau theo từng nỗi nhớ khi nhẹ nhàng, vu vơ; khi da diết, day dứt không nguôi.
Hôm nay, em có dịp về ngang qua lối cũ! Hàng phượng vĩ vẫn đỏ rực như mùa hè năm xưa! Con đường nhỏ dẫn lối ta đi giờ được mở rộng hơn rồi! KTX mỗi ngày ta đi về vẫn còn đấy, duy chỉ hàng cây đã rợp bóng cả khuôn viên.
Hôm nay, em dẫn trò về trường xưa thi đấu. Đi ngang qua lớp học cũ để đến nhà đa chức năng, trái tim như có ai bóp chặt, nghèn nghẹn, đau buốt. Mọi thứ tưởng đã chôn vùi theo thời gian chợt bùng dậy trong em, đốt cháy trái tim vốn yếu mềm của con nhóc mười mấy năm trước và của người phụ nữ trong em hôm nay.
Em đứng giữa sân trường, mắt ngước lên vòm phượng vĩ và bất chợt thấy anh mắt ai đang mỉm cười trên đó! Tiếng ve kêu râm ran chẳng khác nào mùa hè năm cũ. Tiếng cô bé học trò nhắc cô chụp hình kéo em về thực tại. Em men theo cầu thang lên gác hai của khoa Văn - nơi mà anh - em hay ngồi ôn bài vào buổi chiều. Nơi có nhánh phượng vĩ la đà tận hành lang, mỗi khi giận anh em thường tuốt lá phượng vĩ thả bay bay trong gió. Nơi có ô cửa hình tròn trông xuống sân trường- Anh từng bảo rằng sau này sẽ xây một ngôi nhà cao tầng, có một căn phòng thật đẹp với cửa sổ quay ra phố - là nơi em soạn bài hay viết lách. - Ôi! Những ước mơ của tuổi trẻ, rất trẻ nhưng không trẻ chút nào!
Tình đầu, đẹp nhưng lại mong manh. Em hiểu điều đó nên chấp nhận sự thật này dù có khó khăn rất nhiều!
Khó khăn để quên nhau, khó khăn để có được tình yêu mới, cả khó khăn cho ngày gặp lại. Tất cả. Nhưng em đã làm được tất cả! Em giỏi không nào?!
Chúng ta đã có một gia đình, có những đứa con đáng yêu và có một nửa đáng trân trọng. Ít nhất ta đã có một lần gặp lại, được nói với nhau một lời dẫu chẳng ra đầu ra đuôi nhưng làm nhẹ lòng nhau rất nhiều!
Mười mấy năm trôi qua. Hôm nay cơn mưa  đầu  mùa hạ kéo em về với kỷ niệm! Một chút bồi hồi khi nghĩ đến ngày đầu tiên anh vụng về nói lời thương nhớ, dẫu ngày nào cũng gặp mặt, cùng học, cùng ăn, cùng chơi...
Một chút xao xuyến khi nghĩ đến nụ hôn đầu- còn quá vụng dại phải không?!
Nhớ về anh, một chút thôi, đủ để viết ra những dòng này, sau đó lại quên anh để tiếp tục với cuộc sống và công việc hiện tại. Cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh! Thế nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét