Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

MỐI TÌNH ĐẦU!

    Thế là hết! Hết thật rồi! Bên anh bây giờ là người con gái khác. Tôi hiểu là điều đó sẽ đến, nhưng không phải là lúc này. Mắt tôi hoa lên, chân tay bủn rủn, tim như ngừng đập và lòng nhói đau. Anh đấy ư? Người mà tôi tha thiết yêu thương và hy vọng. Anh cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của tôi.
Cầm ly rượu trên tay, tôi thấy ánh mắt anh đang cười trong đó. Nhưng rồi … bên anh không phải là tôi. Không phải. Và tôi thấy mình như đang bay. Vâng! Tôi đang bay! Tôi sẽ bay thật xa để đừng bao giờ thấy anh nữa! Rồi tôi thấy đi trên một dòng sông. Dòng sông của tôi toàn là nước mắt. Dòng sông ơi! Sông hãy chỏ tất cả những kỷ niệm của tôi đi xa, cho tôi đừng bao giờ nhớ tới anh nữa. Vậy mà trong cơn say, tôi đã gọi tên anh. Anh đến, lặng lẽ ngồi bên tôi.

       - Không! Anh về đi! Anh về đi!

        Tôi cố gào lên trong tiếng nấc nở nghẹn ngào. Người ta bảo “con gái nói nắng là mưa”. Thực tình lúc đó tôi chỉ ước gì mình được ở trong vòng tay của anh, được nghe anh vỗ về, an ủi. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu được điều đó. Anh tin lời bạn bè mà không tin tôi. Anh nghĩ răng tôi đã có người con trai khác. Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt mà đã bao lần tôi soi bóng hình mình rong đó đã nói với tôi một điều : Rằng anh chưa quên tôi, chưa quên đi những ngày đầu của cuộc đời sinh viên, chưa quên đi  mối tình đầu của anh và tôi. Anh vui khi thấy tôi cười; anh buồn khi tôi khóc; anh lo lắng mỗi khi tôi ốm dâu; trầm ngâm và lặng lẽ khi tôi cười với người con trai nào đó. Với anh, tôi là cổ động viên nhiệt tình nhất trong mỗi trận thi đấu. Anh nhìn tôi sung sướng những lúc chiến thắng. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức… Chúng tôi chia tay nhau không một lời từ biệt. Chúng tôi không dám vượt lên dư luận mà mặc cho dòng đời đưa đẩy. Chỉ biết khi thật sự mất nhau mới cảm thấy nuối tiếc vô cùng!!!
Ra trường, khoảng cách về thời gian và không gian phần nào hàn gắn vết thương trog lòng tôi. Tôi đã tìm cho mình nửa còn lại của cuộc đời. Anh cũng vậy. Và thật tình cờ khi chúng tôi cùng theo một khóa học mới . Gặp lại nhau, anh lặng im như không hề quen biết; nhưng lặng lẽ nhìn theo rồi vội vàng quay đi khi tôi vô tình bắt gặp.

        Người xưa ơi! Ở phương trời xa xôi ấy anh có biết rằng anh đã một lần nữa làm rỉ máu trái tim người con gái đầu tiên bước vào cuộc đời anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét