Ngày cuối cùng ở phố biển. Trời không còn trong xanh, nắng không vàng rực rỡ, biển cồn cào sóng vỗ... khiến người ra đi thấy lưu luyến nhiều hơn.
Ngày cuối cùng. Lớp học cũng đặc biệt hơn. Chút lắng động hiện rõ trên mắt, môi của các thầy giáo, cô giáo và anh chị em học viên. Cả giọt nước mắt rưng rưng khi đoàn Ninh Thuận xin phép ra về trước cho kịp chuyến tàu. Là cái ôm thật chặt trong giây phút chia tay. Chưa có lớp tập huấn nào khiến chúng tôi ra về trong luyến lưu nhiều đến vậy. Và chợt nhận ra rằng đó chính là thành công lớn nhất của kỳ tập huấn. Tất cả không còn là lý thuyết khô khan, không còn là những bài học giáo điều mà chính chúng tôi đã tự thay đổi minh, thay đổi cảm xúc của mỗi người...
Ngày cuối cùng.
Chợt thấy nhớ vu vơ một điều gì đó không thể gọi thành tên. Một chút nao nao, một chút xôn xao, một chút gì không biết nữa.
Cảm ơn Đà Nẵng ân tình. Cảm ơn phố biển đã cho ta những xúc cảm thật đặc biệt! Cảm ơn những người con phố biển- thân thiện vô cùng. Đi và đến nhiều nơi nhưng Đà Nẵng cho ta cảm giác bình yên đến lạ!
Đêm nay, ta sẽ trở về với núi, với rừng và mang theo trong hành trang trái tim mình thật nhiều, thật nhiều những cảm xúc nồng cháy. Ta sẽ nhớ, sẽ nhớ rất nhiều- điều đó là có thật!
Hẹn một ngày trở lại với Đà Nẵng yêu thương!
Đà Nẵng, 31/3/2012.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét