
"Thu chưa về sao như thể chớm đông
Cơn gió lạnh
chiều cao nguyên
len vào da thịt
Em co ro áo mũ khăn choàng
Mà không xóa hết chút mênh mang".
(Thu đã về chưa?)
"Chiếc khăn hồng hững hờ buông trong gióMãi tóc thề em cứ mãi buông lơi"
(Thu cao nguyên)
Khi mùa khô cao nguyên vừa chớm
Khi bầu trời lạnh se vào buổi sớm
Khi chiếc khăn hồng (quàng) mang hơi ấm của anh!
(Gửi mây và gió)
Có lẽ tất cả bắt đầu từ món quà ai đó tặng nó vào mùa Noel năm trước. Đến giờ đã mấy mùa Noel qua và những chiếc khăn theo nó mỗi sớm đến trường hay những đêm đi trực. Những chiếc khăn với đủ màu sắc giúp nó điệu đà, duyên dáng hơn cùng những tà áo dài...Mỗi lần quàng khăn, dẫu có vô tâm,
vô tình thì nó cũng không thể không nghĩ đến người đã chọn và gửi tặng nó được! Thế nên, ai đó đã trở thành người bạn đồng hành cùng nó, che chở cho nó qua bao mùa đông cao nguyên - dẫu không mưa bão nhưng lạnh se sắt, buốt giá.
Đêm nay, chuẩn bị áo dài cho ngày mai lên lớp, nó lại chọn cho mình cái khăn quàng cùng màu và lòng lại thấy chơi vơi, chơi vơi...
Nhớ lắm người ơi!!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét