Thèm cafe với tri kỷ quá, tri kỷ ạ!
Ta cứ nhận, cứ nhận mà chẳng bận tâm... Thế nên khi xa nhau ta thấy chơi vơi đến lạ! Buồn nhiều lắm!
Nhớ bài hát nào ta nghe tri kỷ hát... Nhớ cả ánh mắt nụ cười của tri kỷ nữa... Nhớ thật nhiều!
Bên tri kỷ, ta chẳng sợ, chẳng lo, chẳng băn khoăn... vì tri kỷ rất chừng mực trong lời nói và hạnh động. Thế nên ta có cảm giác bình yên!
Giờ thì sao chứ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét