Nhận giấy triệu tập,
cô thu xếp chuẩn bị cho đợt tập huấn dài ngày ở một thành phố biển miền Trung.
Cầm tờ vé len lỏi đám đông
bước lên xe và dừng lại ở số ghế đã đặt, cô sững sờ khi người bạn đồng hành
trên chuyến xe hôm đó chính là anh! Anh cũng sững sờ không khác gì cô, cứ đứng
thần người mặc cho cô đang mang cái túi nặng trỉu trên tay và tiếng giục của
những người đi sau. Rồi anh như bừng tỉnh và vội vàng đỡ cái túi để lên giá và
nhường chỗ cho cô vào bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy. Anh và cô mỗi người
theo đuổi một dòng suy nghĩ mà không ai
nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng, chiếc xa lắc lư, xốc mạnh đẩy họ sát vào nhau
mặc cho cô cứ cố xích ra xa. Mãi lâu,
anh mới ngập ngừng lên tiếng:
-Em khỏe không?
Cô cúi đầu, giọng nghèn nghẹn
như có cái gì mắc ở cổ. Vẫn là giọng nói ấy, vẫn hơi thở ấy, vẫn con người ấy,
sao bây giờ một câu trả lời cũng khó khăn đến vậy. Cái gì ngăn cách mặc dù họ
đang ngồi bên nhau, không có một khoảng cách nào ngăn cả.
-Em vẫn bình thường! Anh
chuyển công tác lúc nào?
-Mới đây thôi! Em bất ngờ lắm
hả?
-Em thấy tên anh trong danh
sách nhưng cứ nghĩ thiếu gì người có tên giống nhau.
-Vậy là em đã nghĩ đến anh
lúc đó- Anh nhìn vào mắt cô.
-Bình thường thôi mà!
-Nhưng với anh thì nó rất
quan trọng- Giọng anh trầm lắm xuống, đầy xót xa.
Xe vẫn chạy qua những khoảng
đồi, qua những rừng cao su xanh ngắt, những rặng thông vi vu trong gió cao
nguyên. Gió mát, cô thiu thiu ngủ và tựa vào vai anh lúc nào không hay. Anh
ngắm khuôn mặt cô, lòng quặn thắt. Người con gái này đã là một phần trong cuộc
đời anh, khuôn mặt này đã bao lần dụi
vào anh lúc vui, lúc buồn… Ngôi bên cô, tựa vai nhau mà sao anh lại nhớ
cô đến thế! Nhớ quá! Chỉ ước được vòng tay ôm cô thật chặt vào lòng cho thỏa
nỗi nhớ nhung và khát khao cháy bỗng
nhưng anh lại không đủ can đảm! Tiếng cố
thở nhẹ và đều! Anh nhớ lần cô ốm, anh trốn học đi bẻ lá nấu nước xông. Cô đã
khóc òa khi thấy anh khệ nệ bê nối nước xông đến phòng. Thế đấy! Rồi mọi chuyện
lại không thể nào ngờ và không thể tin được.
Cô khẽ trở mình, mỉm cười
trong giấc mơ! Anh khe khẽ hát: “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phương. Em chở
mùa hè của tôi đi đâu. Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám. Thuở chẳng
ai hay thầm lặng mỗi tình đầu”. Cô tỉnh giấc, ngượng nghịu khi thấy mình đang
tựa vào vai anh!
Anh nhìn cô, ra ý không sao
nhưng cô vẫn ngồi co mình và quay nhìn ra ngoài.
Đến nơi, cô rất vui khi anh em trong đoàn đã có mặt đông
đủ, nhưng chỉ mình cô là nữ nên ở phòng riêng, còn các anh ở chung phòng. Mọi
người trò chuyện vui vẻ, giúp cô mang đồ
lên phòng và hẹn giờ ăn trưa.
Cả đoàn không ai hiểu được
nỗi lòng anh, mọi người cứ dành hết việc mà đáng ra phải để anh làm. Nhưng
chẳng lẽ lại nói ra thì kỳ quá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét