Trời trở lạnh.Em lấy những chiếc khăn choàng cổ ra để chuẩn bị cho mùa khô đang đến... và lòng chợt nhớ đến anh!!!
Em có khá nhiều chiếc khăn do bạn bè, học trò tặng... Nhưng sao vẫn thấy quý món quà của anh nhất - em có thiên vị quá không?!- Đội lúc em vẫn tự hỏi mình như thế.
Nhớ ngày đầu quen anh, hình như không có gì đặc biệt cả. Vậy mà thời gian trôi qua, anh trở thành người bạn thân thiết của em tự bao giờ em cũng không biết nữa!
Nhớ mùa Giáng sinh năm ấy... Anh đã gửi tặng em những chiếc khăn. Em hỏi vì sao lại tặng khăn? Anh bảo mùa khô cao nguyên lạnh lắm mà thấy áo dài em chẳng cái nào có cổ cả! (Cổ thuyền, cổ trái tim... đấy chứ ạ!).
Anh chọn màu cũng hợp với những chiếc áo dài của em nữa. Đó cũng là một lý do khiến những chiếc khăn anh tặng đồng hành với em nhiều hơn...
Thời gian trôi đi. Những bỡ ngỡ, ngại ngùng ban đầu không còn nữa mà thay vào đó là những tình cảm chân thành, thiêng liêng. Sự chân thành và thiêng liêng ấy khiến em trân trọng, nâng niu và gìn giữ nhiều hơn!!!
Một mùa khô lại về. Một mùa đông cao nguyên sẽ ghi thêm trong em nhiều cảm xúc, nhiều nỗi nhớ.
Cảm ơn anh! Cảm ơn rất nhiều! Cuộc sống luôn có những phép nhiệm màu và anh chính là một trong những phép nhiệm màu ấy!
Cao nguyên lạnh rồi, dưới đó chắc lạnh nhiều hơn. Anh cũng nhớ giữ cho mình luôn ấm áp nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét