Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Mối tình đầu -2

Gần hết thời gian kỳ tập huấn trôi mà anh không có lấy một cơ hội để ở bên cô. Làm sao bây giờ? Đi đâu cũng có cả đoàn, dễ gì tách riêng được! Chỉ mình cô là nữ nên chàng nào cũng ga-lăng cả, chỉ mình anh cứ chậm chân mãi thôi!
Đêm nay, đêm cuối cùng, ngày mai họ sẽ trờ về với cao nguyên rồi. Anh thầm nghĩ “Nếu không gặp được cô đêm nay thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa! Phải cố thôi!”. Anh lấy hết can đảm gõ cửa phòng cô.

-Ai đấy ạ? Vào đi!
          Cô chợt sững người khi người đối diện là anh. Anh đang tựa vào cửa, ánh mắt nhìn vào cô như ngày đầu họ nói yêu nhau! Mười lăm năm rồi! Mười lăm năm kể từ ngày họ tạm xa nhau về nghỉ hè, giờ mới lại nhìn nhau như thế! Ánh mắt cả hai đều chất chứa nỗi niềm. Giọt nước mắt đã bắt đầu lăn trên má cô, giợt nước mắt này đáng lẽ phải rơi từ mười mấy năm trước rồi, nhưng nó chưa có cơ hội. Anh tiến lại gần, cô toan lao tới anh nhưng rồi chợt khựng lại, cô đưa tay ra hiệu anh đứng yên đấy(...). Anh đứng như trời trồng giữa phòng, mắt đau đớn nhìn cô nức nở!  Hình như có bàn tay nào đó đang bóp chặt trái tim anh! Anh chợt thấy mình lại ngu ngơ như ngày xưa ấy! Biết mất người yêu mà không đủ can đảm để làm gì. Giờ đây muốn an ủi, vổ về cô cũng không thể.
          Cô lau nước mắt, lẳng lặng bước ra ngoài, anh với chiếc áo của cô treo ở móc đi  theo.  Ra đến cầu thang, anh choàng áo lên vai cô và nói nhỏ:
-Khoác vào kẻo cảm lạnh đấy!
          Họ ghé vào quán cà phên bên bờ biển. Đêm nay trăng sáng quá, ánh trăng chiếu lấp lánh trên mặt nước, những đôi tình nhân tay trong tay sánh bước bên nhau. Anh nhìn cô, cô nhìn ra biển. Bất chợt cô quay lại, mỉm cười khiến thấy anh cảm giác nhẹ nhỏm trong lòng.
          -Có cuộc chia tay mùa hè mà dài thế này không nhỉ!
          Cô nhìn vào tách café, mím môi cười. Khi cô cười thấy dễ thương chi lạ! Ngày xưa  anh mến cô bắt đầu từ nụ cười hiền lành đó.
          -Nhớ quá! –Anh thì thầm.
          -Nhớ gì cơ? –Cô nhướn chân mày hỏi.
          -Nhớ ngày xưa! Nhớ những ngày được em nấu cơm cho ăn!
          Cả hai im lặng xuôi theo dòng ký ức.

          Ngày ấy, cô là học cùng lớp với cô bạn rất thân thời phổ thông của anh. Đi đâu, làm gì, từ những lần đi chơi cho đến họp lớp  cô đều có mặt, lần nào cô bạn cũng bắt hai người chở nhau cả. Anh học giỏi và là cầu thủ chơi hay nhất trong đội bóng chuyền của trường, có nhiều cô nàng theo đuổi vậy mà anh chỉ mến cô.
          Nhớ lần cô và người bạn rủ nhau nấu cơm ăn vì cơm KTX  khó nuốt quá, anh cũng xin nấu chung. Bọn bạn nghe thấy người rần:
          -Góp gạo thổi cơm chung hử?
          Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai cười xòa: “Nấu cơm chung thôi nhé!”. Thế còn gì chung nữa không nhỉ? – Các bạn lại ầm ỉ cả một góc sân trường.
          Những ngày ấy sao mà đẹp và vui đến thế. Khoa ngoại ngữ luôn về sớm nên nhiệm vụ nấu cơm trưa được giao cho anh. Anh còn nấu cho các bạn cũng phòng nữa chứ.  Cơm xong, ít khi nào anh về ngay, cứ lần lữa mãi. Cô có giục thì anh bảo “Đợi em dọn xong!”. Ngày nào cũng vậy, mọi người đi ngủ trưa hết rồi mà anh vẫn ngồi ôm gối ở giường cô. Và cô cũng rất tự nhiên, ngồi kề bên trò chuyện ,à chẳng nghỉ ngợi gì. Anh về, cô cũng luôn là người ra tiễn, cười với nhau đến khi anh khuất ở cuối hành lang. Thời gian trôi đi, bộ ba vẫn cũng nhau cơm nước, học bài và đi chơi. Khi không có xe, anh còn chở ba nữa chứ (và cô được ưu tiên ngồi trước). Nhớ lần đi qua chiếc cầu gỗ, cô hát nghêu ngao câu dân ca nhưng độ lại “Qua cầu là xong” – Vì chiếc cầu gỗ  gồ ghề quá! – Anh cười tít mắt và lao thẳng vào sân nhà đối diện. Ba đứa hoảng hốt, rối rít xin lỗi chủ nhà và quay ra cười đến vỡ cả bụng. Hôm đó cũng là lần đầu anh đưa cô về thăm nhà. Bố anh nhìn cô, không biết ông nhận ra điều gì ở con trai nên hỏi cô rất kĩ về gia đình cô. Cô vẫn vô tư mà không hề suy nghĩ  gì cả.

          Bất chợt anh lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
          -Em nhớ cơn mưa đầu mùa không! Mỗi khi mưa dầu mùa rơi là alij nghĩ đến em!
          Cô cũng vậy thôi. Anh có hiểu không! Cô muốn nói ra hết cảm xúc nhưng không thể.  Nhiều lần anh mời cô đi uống cafe nhưng cô đã chối từ, anh giận và không liên lạc nữa! Nhưng mỗi khi mưa đầu mùa rơi bao giờ anh cũng hỏi “Trên đó có mưa không?” –Cô hiểu rõ đằng sau câu hỏi của anh là một trời thương nhớ, nhưng cô dằn lòng không trả lời anh hoặc hỏi qua chuyện khác. Thế đấy!
          -Lần đầu tiên em biết mưa đầu mùa cao nguyên đó!
          -Ừ! Hôm đó mình đang học bài thì dông tố nỗi lên. Mưa to ơi là to và…

          -Điện tắt - cả hai đồng thanh nói rồi quay lại nhìn nhau, thoáng bối rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét