Trong cuộc sống, ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng để lại dư vị dài lâu và ở thế giới ảo này cũng vậy.
Có những blog đã níu chân ta ngay từ bước chân đầu tiên chạm đến, có những blog ta đến rồi nhẹ nhàng đi … Nhưng đôi lúc, điều níu chân ta trở lại không vì sức hấp dẫn mà vì một lý do khác. Tôi đã từng đôi lần như thế.
Nhớ lần đó vào blog của những cựu học sinh trung học, cảm giác đầu tiên là sự cảm mến khi những học trò xa trường đã lâu, mỗi người mỗi phương nhưng giờ đây lại đoàn tụ trên thế giới ảo này- Tôi thấy trân trọng vì điều đó! Dạo qua một vài bài viết, tôi dừng lại ở câu chuyện cười. Đọc- ngẫm nghĩ thấy có lý nên tôi để lại lời comment:
-Ôi! Đúng là phụ nữ!
Hôm sau tôi nhận được lời đáp từ:
-Cac ba cu thich tien the thi cung tot.Nhung cuoc song chan lam.
Tôi rất kị với những ai gọi phụ nữ là bà (không muốn nói thẳng là đặc biệt ghét), cảm giác bực tức trào lên, tôi tắt máy và đi uống café. Nhưng sao dòng chữ kia vẫn cứ ám ảnh mãi làm tôi thấy ly café đắng ngắt! Tôi bỏ về nửa chừng làm mọi người ngơ ngác:
-Em về có chuyện!
Đến nhà, tôi vào ngay blog để “cãi nhau” cho bỏ ghét. Tôi dằn từng chữ:
-Vì đâu??? Vì sao???
-Vì các bạn cứ nghĩ như vậy, thì nó thành như vậy.
Tôi không hiểu nỗi mình nữa, chỉ một từ “bạn” thôi mà sao xóa tan tất cả! Tôi nhẹ nhàng:
-Không hẳn đâu bạn ạ! Phụ nữ không thực dụng như các anh nghĩ đâu! Họ rất cần một khoảng lặng thực sự trong tâm hồn, tình cảm! Tiền chưa phải là tất cả (nhưng đôi lúc vì cuộc sống nên họ phải tự dối mình như thế).
Khi tôi viết dòng này thì tác giả làm hỏng ly café quý giá đã trở thành bè bạn. Không những thế, tôi còn được làm quen với nhiều người bạn khác trong lớp nữa! Và có một điều đặc biệt là tôi đã tìm thấy ở những người bạn này rất nhiều sự đồng cảm: có thể một tấm hình, một bài viết hay một câu ca… Tất cả!!!
Tôi thầm cảm ơn thế giới ảo này đã cho tôi gặp “các bạn”! Và cũng mong mọi người đừng vội vàng khi đến với “ngôi nhà” của ai đó! Hãy dừng chân đôi phút, hãy thăm thú và cũng chia sẽ. Biết đâu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét