Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

TUỔI THƠ TÔI

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi kể về tuổi thơ của mình. Một tuổi thơ đầy vất vả, khó khăn nhưng cũng đầy hạnh phúc.
Năm 1976, ba trở về sau cuộc chiến và tôi ra đời.
Quảng Trị quê tôi - vùng đất giới tuyến - phải oằn mình hàn gắn vết thương chiến tranh. Bạn hãy thử tưởng tượng xem, có nơi nào trên đất nước Việt Nam lại có đến 2 nghĩa trang liệt sĩ quốc gia, mỗi huyện có đài anh hùng, mỗi xã có nghĩa trang liệt sĩ của địa phương nữa. Quảng Trị quê tôi đấy!
Mỗi bữa cơm, mẹ luộc một nồi khoai thật to cho mấy chị em chúng tôi ăn trước vì cơm rất ít. Thức ăn cũng chỉ toàn rau là rau, cá thì thỉnh thoảng còn thịt là một thứ xa xỉ mà ít ai nghĩ đến trong đầu.
Lớn lên , rồi đi học. Nhà nghèo không có tiền mua sách, đêm đêm tôi phải qua học nhờ nhà bạn ( cũng may là tôi có người bạn có bố làm giám đốc, anh làm nhà máy  in), dù trời nắng hay mưa, đêm hè hay đêm đông lạnh buốt, tôi vẫn không bỏ sót buổi nào.
Lớn hơn một chút, tôi đã biết tự kiếm tiền để dành mua sách vở, áo quần. Hằng ngày, khi đi chăn bò, lũ chúng tôi lại mang theo cây liềm cắt cây chổi về bán. Nhưng để có cái chổi mà bạn thường dùng quét sân cũng nhiều công đoạn lắm. Nhưng vất vả nhất là mỗi buổi trưa hè, dưới cái nóng và gió Lào rát mặt là lúc phải đập cho cây rụng hết lá, đêm về phải thức khuya để bó nữa... Và sáng sớm hôm sau gánh xuống chợ bán.
Năm  lớp 10, tôi tưởng chừng phải bỏ học. Ba ốm nặng ( áp xe phổi gì đó...) phải nhập viện và ngỡ rằng không thể qua khỏi. Hằng ngày, tôi vừa nuôi ba và tranh thủ đến lớp. Trong đầu tôi nghĩ đến hai tiếng :nghỉ học". Ba yếu như vậy, hai em còn nhỏ biết làm sao bây giờ. Nhưng đêm đó, tại bệnh viện, ba đã nói với tôi rằng: " Nếu ba cho con thật nhiều tiền, nhưng con không biết sử dụng thì đồng tiền sẽ mất đi một sớm một chiều mà thôi; nhưng nếu ba cho con chữ thì sau nay con có thể tự nuôi bản thân mình". Thế đấy! Tôi lau nước mắt, đứng dậy và tiếp tục hành trình cuộc đời.
Ngày ấy, ba không làm được gì cả. Tôi vừa đi học vừa đi làm. Nào cày, cấy, cuốc ... việc gì cũng làm tất. Nhà có một con trâu, một con bò, tôi cột hai con kéo chung cái cày đi cày ruộng. Trời nắng, chú trâu nóng quá lăn mình xuống nước kéo theo tôi và con bò "tắm" theo. Chủ nhật, tôi theo mọi người lên rừng lấy củi. Mọi người chặt củi to, tôi chỉ chặt những cành nhỏ, có khi nhặt cả củi thông nữa ... mang về để đun nấu.
Nhớ những ngày mùa đông, đi học về, cá chết đầy đồng. Chúng tôi rủ nhau lấy rổ đi xúc về kho với dưa muối, "ăn ngon quên chết"- mọi người vẫn nói thế. Nhưng mùa đông sợ nhất là đi cấy, chân tay lạnh cóng, lạnh líu cả lưỡi; đí chăn bò thì thích hơn vì đốt lửa nướng khoai, sắn ăn rất vui  ( thường thì đi nhổ trộm), giờ mới khai ra đấy.

Vất vả đấy nhưng tuổi thơ tôi cũng tràn đầy hạnh phúc.
Nhà tôi, thiếu cơm, thiếu thịt cá nhưng chưa lúc nào thiếu tình cảm, nụ cười và tiếng hát.Đêm đêm, sau giờ làm việc vất vả, mẹ lại đọc sách cho ba và chị em chúng tôi nghe. Mẹ dạy chúng tôi rất nhiều bài hát về Trường Sơn - nơi ghi dấu chân tuổi trẻ của ba mẹ. Mẹ dạy chúng tôi rất nhiều thơ của Tố Hữu: Từ ấy, Việt  Bắc. ..đến giờ vẫn còn thuộc lòng. Mẹ còn mua truyện tranh, họa báo Liên Xô ... Mẹ chính là người đã gieo cho tôi tình yêu văn học ngay từ khi chưa đi học lớp 1. Ngày học lớp 3, lớp 4, tôi đã được đọc "Tuổi thơ dữ dội", "Huế- 1885" ...
Đối với chúng tôi, mỗi dịp nhà có giỗ là vui như hội. Vì chỉ những ngày đó chúng tôi mới biết đến món ăn ngon. Nhưng gia đình tôi lại có một thông lệ đặc biệt hơn khi đến ngày 27/7; 02/9; 22/12 ... ba tôi cũng nấu xôi, chè ... để cúng Bác Hồ và các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh về Tổ quốc.
Giờ thì tôi đã xa quê hương rồi nhưng lòng tôi chưa lúc nào không khắc khoải về quê hương, xứ sở. Tôi vẫn có thói quen gọi điện thoại cho ba mẹ vào những ngày lễ của dân tộc. Và hôm này đã là 30 tháng 8, sắp đến ngày Quốc khánh rồi!

Gia Lai, 30/8/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét