Năm nay tôi đã lên lớp 6 rồi,
thời gian trôi qua thật là nhanh và tôi được học ở trường Nội trú. Chắc các bạn
không biết cô giáo chủ nhiệm của tôi là ai đúng không? Tôi xin tự giới thiệu
với các bạn đó là cô Bé đấy!
Cô cao một mét sáu mốt, năm nay
cô ba bảy tuổi.Cô có mái tóc xoăn, da trắng hồng, khuôn mặt hình trái xoan. Khi
cô cười để lộ hàm răng trắng rất dễ thương.
Mỗi khi bạn
nào ốm đau, cô thường đến thăm, chăm sóc và và lo lắng cho chúng tôi. Từng cử
chỉ, giọng nói cô rất nhẹ nhàng. Nhìn vào mắt cô tôi mới cảm nhận hết được
những tình cảm cô đã dành cho chúng tôi. Khi ở gần cô, tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi có
nhiều kỷ niệm vui với cô, nhưng kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là đó là buổi tối ngày
Khai giảng. Tối đó trường mình tổ chức
đánh cồng chiêng. Trong tiếng chiêng vang rộn mọi người nắm tay nhau và múa
những điệu múa truyền thống của người J’Rai. Lúc đó, tôi đang múa cùng các chị
rồi cô bước vào múa cùng chúng tôi. Hai cô trò vừa múa vừa cười vui trò chuyện. Cô hỏi tôi:
-Em có vui
không?
Tôi trả
lời:
-
Dạ có ạ! Còn cô có vui không ạ?
Cô cười và nói với tôi:
-Đương nhiên là cô vui rồi!
Được múa cùng cô và được nghe
tiếng chiêng lòng tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Chưa có lúc nào mà tôi cảm
thấy vui như đêm đấy. Nhưng rồi buổi hòa chiêng cũng đã kết thúc. Tôi ước gì
buổi hoàn chiêng có thể kéo dài thêm chút nữa để tôi có thể múa với cô lâu hơn!
Tôi rất yêu cô, nhân ngày Nhà
giáo Việt Nam ,
tôi xin chúc cô mạnh khỏe và trẻ đẹp mãi. Trong cuộc sống mong cô sẽ đạt được
điều may mắn và thành công. Cô ơi! Cô hay hứa với em là cô sẽ luôn nở nụ cười
từng ngày nha cô. Vì với em nụ cười của cô không có gì quý bằng!
Tôi rất quý cô giáo Bé. Tôi xin hứa sẽ học thật giỏi để không làm phụ lòng cô đã giảng dạy cho tôi
từng kiến thức. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm, tình cảm mà cô đã dành
cho tôi.
Trong lòng tôi cô luôn là người
mẹ thứ hai.
(Rơ Mah Ý - Lớp 6)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét