-Chia tay nhé!
-Chia tay?!
Anh tròn mắt nhìn nó.
- Nó gật đầu.
-Không! Không thể!
-Vì sao không?! Người ta chia tay nhau ầm ầm đấy thôi!
-Không!
Anh nhìn nó mắt ngân ngấn nước.
Nó vẫn lạnh lùng dù lòng như đứt từng khúc. Đau vô cùng.
Anh bước đi. Nó hỏi, giọng run run:
-Anh về?!
-Không, anh đi mua điều thuốc.
Vậy là anh đang căng thẳng rồi. Mỗi khi căng thẳng quá mức anh mới cần đến thuốc lá. Anh trở vào với gói thuốc trên tay.
-Vì sao phải chia tay?!
-Không vì sao cả!
-Có lý do, anh sẽ chấp nhận mà không níu giữ em nữa!
-Em yêu người khác rồi!
-Có thật không?!
-Thật mà! Người đó cũng yêu em nhiều!
-Hơn anh! - Anh biết.
-Anh có nhiều thứ rồi, không có em thì sao đâu!
Anh ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mắt nó, nhìn mà chẳng nói gì. Nó cúi đầu, tay xoay xoay ly nước.
-Đừng làm nó vỡ đó! - Anh cười.
Nó ngước lên, nhìn anh,cười mà đau đến tột cùng. Làm sao đây! Làm sao bây giờ! Nó không thể đến với anh được! Không thể! Tính cách của anh với nó ...không thể hòa hợp. Nó biết nên sợ ...
-Thôi, anh về đi, muộn rồi đấy! -Nó thì thầm!
Anh đứng dậy, chào nó, cùng rất nhỏ.
-Anh ôm em lần cuối được không?!
Nó cúi xuống, cố giấu giọt nước mắt như chực để lăn khỏi bờ mi. Anh kéo nó vào lòng, hai cánh tay vững chắc ôm chặt nó - thật ấm áp. Anh vuốt nhẹ mái tóc nó như bao lần. Nó giụi đầu vào ngực anh - mùi hương quen thuộc quá, nhớ quá, dẫu đang ở trong vòng tay anh. Nó sợ, sợ anh buông tay; nó cũng sợ mình không buông anh ra được. Sợ vô cùng!
Anh nhẹ nhàng lần tìm bờ môi nó, hôn thật sâu, ngọt ngào, ấm áp... Rồi chia tay mãi mãi.
Nụ hôn cuối cùng, cái ôm cuối cùng. Mấy ai có được và biết được điều đó như nó không?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét