Buổi trưa đi đón con sớm, dừng xe dưới gôc bằng lăng ngoài cổng
trường và mở túi lấy tờ báo Gia Lai mang theo ra đọc. Phút giây ngập ngừng và lắng
đọng khi trước mắt là bài viết “Đôi bờ...” của thầy giáo cũ- Chử Anh Đào.
Mới lúc nãy thôi, ngồi cũng các bạn học
cũ còn hỏi nhau đã đi thăm thầy chưa? Sức khỏe thầy thế nào rồi? Rồi tất cả chợt
lặng im để mặc mỗi người đuổi theo một dòng suy nghĩ, cảm xúc khác nhau.
Và trong tôi trở về vẹn nguyên những
ngày cuối mùa mưa năm 1994, khi tôi bước chân vào mái trường Cao đẳng Sư phạm.
Lúc đó thầy là trưởng khoa và cũng là thầy giáo dạy môn Hán Nôm, sau này thầy
còn dạy bộ môn phương pháp nữa. Điều may
mắn với chúng tôi ngày ấy là số sinh viên ít nên thầy cô giáo đều quan tâm và
dành tất cả tâm huyết cho từng bài giảng cũng như trong quá trình giáo dục, đào
tạo chúng tôi trở thành thành những giáo viên trong tương lại. Và thầy giáo Chử
Anh Đào là một trong những người thầy kính yêu của chúng tôi ngày ấy.
Điều mà khiến những đứa sinh viên
chúng tôi nhớ nhiều có lẽ là những lần thầy nhận nhuận bút hay sau mỗi lần có
sách xuất bản. Thể nào lớp chúng tôi (cái lớp mà nữ chiếm đến hơn 95 %) cũng được
thầy dẫn đi ăn củ lang, củ mì ở quán trước cổng trường. Thầy cũng đã cho chúng
tôi cơ hội được giao lưu, gặp gỡ với các nhà văn nhà thơ trong và ngoài tỉnh
qua các “Đêm thơ nhạc”...
Với riêng tôi, một sự tình cờ nhưng đó
là kiến thức đầu tiên để sau này về công tác ở trường Dân tộc Nội trú đã giúp
tôi không bỡ ngỡ với học sinh. Đó là sau những lần đi về địa phương nghiên cứu,
tìm hiều về văn hóa...Thầy đã chia sẻ với chúng tôi rất nhiều về tâm lý của
thanh thiếu niên nói riêng và người Jrai, Ba Na nói chung...
Ra trường, chúng tôi không có cơ hội gặp
gỡ thầy nhiều, nhưng mỗi lần gặp bàì viết của thầy trên báo hay tạp chí, những
sinh viên cũ lại cùng đọc, chia sẻ và thảo luận về những bài viết ấy. Rồi
chương trình giáo dục địa phương được đưa vào nhà trường cùng các tác phẩm của
các nhà văn, nhà thơ trong tỉnh. Mỗi lần giảng đến những tác phẩm của thầy hay
giới thiệu về các tác giả tiêu biểu, tôi không khỏi tự hào khi giới thiệu với học
trò đây là thầy giáo của mình. Và học trò tôi cũng ngạc nhiên lẫn khâm phục,
ngưỡng mộ vì thầy giáo của cô là nhà văn có tác phẩm trong chương tình.
Năm ấy, thầy là thành viên Ban Dân tộc -Hội đồng ND Tỉnh đi giám
sát việc thực hiện chế độ, chính sách dành cho HS dân tộc thiểu số ở trường
tôi. Sau khi làm việc, tôi dẫn thầy ra sân trường để giới thiệu với học trò. Thầy
cười rất nhiều khi thấy tôi giới thiệu đây là nhà văn “Chử Anh Đào” bằng xương,
bằng thịt mà các em đã được học tập, tìm hiểu...
Cuộc sống, công việc bộn bề nên cũng ít có điều kiện gặp thầy. Thỉnh
thoảng được gặp thầy trong những đợt tập huấn chuyên môn, được thầy tặng quyến
sách mới xuất bản kèm theo lời đề tặng
trước sự ngỡ ngàng của đồng nghiệp. Tôi đùa- Thầy ưu tiên giáo viên trường
Dân tộc Nội trú đấy thôi. Thầy cũng hứa sẽ tặng quyển từ điển tiếng Jrai nữa...
Mùa hè 2017, lớp tôi tổ chức kỷ niệm 20 năm ra trường, thầy đã đến
chung vui và có những lời chia sẻ đầy xúc động. Hạnh phúc của một người thầy ở
trường Sư phạm chính là đào tạo ra rất nhiều những người sẽ đứng trên bục giảng,
nhất là ở những ngôi trường vùng sâu, vùng xa, vùng đặc biệt khó khăn. Tôi nhận
thấy niềm vui và hạnh phúc từ trong đáy mắt của thầy.
Rồi một ngày tôi nghe phong thanh tin
thầy bệnh. Chưa rõ thực hư thế nào nên tôi chỉ chỉ lặng lẽ vào Facebook của thầy xem
tin tức mà thôi. Cũng không biết nói gì chỉ cầu mong cho thầy luôn lạc quan
như chính con người của Thầy vậy.
Còn chúng tôi- những thế hệ sinh viên
trường CĐSP Gia Lai sẽ tiếp tục mang trong mình ngọn lửa thầy đã trao gửi để thắp
lên những chân trời tri thức mới cho đàn em thân yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét