Trong những ngày đầu tiên của năm
2010, chúng tôi- những giáo viên dạy ngữ văn ở các trường PTDT Nội trú của tỉnh
Gia Lai lại có dịp gặp gỡ tại Hội thảo: "Nâng cao chất lượng môn Ngữ văn
các trường PTDT Nội trú" do SỞ GD&ĐT Gia Lai tổ chức.
Hai ngày, khoảng thời gian ngắn
ngủi nhưng với chúng tôi lại có ý nghĩa vô cùng.
Hội thảo này đã khẳng định sự
quan tâm của các cấp lãnh đạo với ngành giáo dục nói chung và giáo dục dân tộc
nói riêng. Đến với Hội thảo, ngoài công tác chuyên môn, các thầy giáo, cô giáo còn
trao đổi, chia sẽ những kinh nghiệm trong công tác giáo dục đạo đức, tổ chức
hoạt động cho học sinh ở trường Nội trú.
Cảm xúc thì
rất nhiều! Đặc biệt với chúng tôi- những thành viên của Ban ND Hội thảo. Được
giao nhiệm vụ dạy các tiết thực nghiệm - thực sự chúng tôi lo lắng vô cùng. Đây
không phải là lần đầu tiên lên lớp, nhưng đây là lần lên lớp trước những học
sinh chưa một lần gặp gỡ, và nhất hơn 30 cán bộ- GV. Chúng tôi nắm chặt tay
nhau, quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Trong bốn tiết dạy
thì giờ Tập làm văn lớp 6 khiến chúng tôi lo lắng nhiều nhất- vì đó là giờ
"luyện nói"- mà học trò lớp 6 thì có rành tiếng Việt đâu. Thứ đến là
bài "Tinh thần yêu nước của nhân dân ta" ở lớp 7- Kiến thức rất
nhiều, học trò thì còn nhỏ!!! Hai tiết cuối ở lớp 8 và 9 thì có phần an tâm hơn
vì các em dù sao cũng đã lớn, kiến thức và kĩ năng đều vững vàng.
Buổi sáng 12/01. Sau gần một giờ
khai mạc và chứng kiến màn trình diễn
văn nghệ của các em học sinh, những giờ dạy bắt đầu. Mỗi lần GV lên lớp, chúng
tôi- những thành viên còn lại cứ lặng im ở một góc lớp, lo lắng theo dõi từng
lời nói, cử chỉ ... của đồng đội mình. Tiết văn 7 trôi qua trong sự tự tin,
vững vàng, điềm đạm của cô giáo Lam. Tiết thứ hai của lớp 6 cũng làm chúng tôi
tạm an tâm khi các em chuẩn bị bài tương đối tốt. Tuy nhiên, vì sợ quá nên khi
đứng lên nói trước lớp các em cứ run cầm cập thật là thương. Nhưng cô giáo
Hương thì nghiêm quá! Cô luôn vỗ về học trò nhưng lại không thấy một nụ cười
(cuối ngày bị phê bình là cách dạy quan liêu- Hì hì, lần đầu mình nghe nhận xét
vậy). Những phút giải lao bị kéo dài làm hai tiết cuối vào muộn hơn dự định. Cô
giáo Hậu với giọng nói miền Bắc chính gốc như ru mọi người vào giấc mộng khi
dạy bài thơ "Tức cảnh Pác Bó". Giọng nói của cô vừa ngọt ngào, vừa êm
ái... Mình con gái cũng thích chứ đừng nói gì các thầy. Nhưng rồi vì mãi mê
bình nên thời gian trôi qua lúc nào không hay biết mà bài học chưa xong-vậy là
phải kéo dài thêm mấy phút. Giờ thì tôi lo lắng thực sự! Nỗi lo khi phải dạy
tiết cuối hiện rõ trong lòng tôi khi nhìn sự mệt mỏi của các đại biểu, vì đã
ngồi dự từ sáng đến giờ- 11 giờ kém rồi.
Tôi nghĩ thầm: Giờ phải làm sao
để thay đổi không khí giờ học, làm cho mọi người tỉnh lại thì mới dạy được.
Phát huy thế
mạnh của một MC( nghề tay trái ở nhà), tôi cúi chào và bắt đầu giới thiệu về
bản thân, về trường lớp ...Và mời quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo cùng các em về thăm trường. Đâu
đó tôi mới chuyển vào bài. Bài học không khó, kiến thức không nhiều vì đây là
giờ tiếng Việt. Nhưng nó có cái khó là
khô khan, lại dạy cho các em học sinh dân tộc thiểu số-ngôn ngữ thứ hai mà! Dạy
thế nào cho hay, cho hấp dẫn - dó mới là điều khiến tôi lo lắng! Không theo
giáo án, không theo sách vở gì nữa. Tôi dạy bằng cách tạo tình huống. Học trò
tròn mắt khi tôi yêu cầu "Gọi cho cô bạn học sinh đang đi ngoài
sân!". "Lan ơi!". "Nhỏ quá! Không được! Gọi lại".
"Lan ơi!"- To hơn chút xíu nhưng cũng chưa đạt hiệu quả.
"Này!" - "Lần này thì được rồi!" - Cả lớp cười ầm. "Em
sẽ trả lời như thế nào?" . "Ừ! Mình đây." . "Nếu nói nhẹ
nhàng như thế thì có nghe được không?". "Bạn khác nào?".
"Ơi!"... Lại một sự ngạc nhiên nữa của các trò về cách dạy không
giống ai của cô giáo. Cứ mỗi lần học trò làm việc, tôi lại tạo tình huống để
các trò khác tham gia giao tiếp thay "Cô giáo". Tôi kể cho các em
nghe về những kỷ niệm khi giao tiếp với các bạn học sinh Nội trú: "Cô!
Chổi!" ( Bạn học sinh đến mượn chổi quết nhà); khi đến trả "Chổi !
Cô!". Rồi liên hệ cho các em thấy được cách giao tiếp của mỗi địa phương
Bắc -Trung -Nam
( MB: gọi -dạ, bảo-vâng; MT, MN: gọi-dạ; bảo-dạ)....
Sang phần thứ hai của tiết học:
Thành phần phụ chú. Tôi yêu cầu các em trong vai một hướng dẫn viên du lịch để
giới thiệu về quê hương của mình với các Thầy-Cô giáo. Các em đã giới thiệu về
công trình thủy điện Ia Ly...
Có nhiều niềm
vui và nỗi buồn nhưng niềm vui sẽ được nhân lên, nỗi buồn sẽ là kinh nghiệm cho
chúng tôi trong suốt hành trình cuộc đời một nhà giáo. 12 giờ kém tiết học mới
kết thúc trong niềm vui, tiếc nuối, những nụ cười và những bàn tay siết chặt
chúc mừng.!
Ngày làm việc
trôi qua nhanh. Chúng tôi chia tay trường, chia tay các em để về về trường Nội
trú tỉnh tiếp tục phần thứ hai của Hội thảo. Các cô bé, câu bé ôm chặt lấy
chúng tôi, nước mắt lăn dài trên gò má. Lớp phó học tập dúi vào tay tôi một lá
thư. Cô sẽ trở lại thăm các em- Tôi hứa.
Chia tay Chư
păh rồi nhưng trái tim tôi vẫn còn lại nơi ấy- nơi gặp gỡ của những nhà giáo,
những giáo viên ngữ văn, những người đang ngày đêm không mệt mỏi vì CÔNG TÁC
GIÁO DỤC DÂN TỘC CỦA TỈNH NHÀ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét