Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

ĐÊM BÌNH YÊN!

11h đêm rồi, vậy mà cái miệng lại chóp chép thèm cafe mới chết chứ!
May cho nó là hôm nay nhà có đầy đủ các loại cafe (bột, uống liền). Cafe chính hãng có, cafe tự rang cũng có!
Giờ mà pha phin chắc hơi lâu nhỉ! Nó xách máy ra, đổ nước, bỏ cafe và ấn... Mùi cafe nồng nàn khắp gian bếp. Ly thứ ba rồi, sáng sớm hơi lạnh nên nó làm ly sữa, chiều nắng - đen đá và giờ... đen không đá- ít đường.
Ngồi trong phòng mà nhâm nhi cafe thì không ngon lắm. Nó mở cửa, bước ra sân bên cạnh bụi cải củ đang khoe sắc- tiếc là không thơm như những loài hoa nở về đêm. Nó thèm một đóa quỳnh hay dạ hương! Bất chợt nhớ đến cây hoa có hình loa kèn, thân bụi ở trước cửa khoa Văn năm xưa- cây hoa gắn với một thời để thương và một thời để nhớ của nó.

Mà cây cải lớn nhanh thật, lớn trông thấy luôn. Mới hôm nào còn nhỏ xíu mà giờ cao gần bằng cây mai rồi, cành lá sum suê nữa chứ! Nhìn rất lạ! Tự nhiên giữa sân có cây rau trổ bông khoe màu trắng pha tím nhạt gợi cảm giác tinh khôi, trong trẻo, nhẹ nhàng.
Nó ngồi bên ly cafe, bên những chùm hoa cải và thì thầm câu hát ... Làn gió se lạnh thoáng qua. Nó khẽ rùng mình! Những giọt mưa ban tối còn sót lại, đong đưa trên nhánh lá, giọt mưa nào đó vô tình rơi vào ly cafe.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời, vài vì sao nhấp nháy như nhắc nó rằng đã muộn, rằng ngày mai còn lên lớp, rằng... Nó mỉm cười, tay xoay xoay ly cafe, nhâm nhi  từng chút đắng. Tiếng dế ở đâu đó vang lên trong không gian.
Đêm bình yên lạ!
Nó trở vào nhà với một cảm xúc khác mà không thể nói thành lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét