Người con gái đưa mắt nhìn xa xăm về phía bến. Đêm nay, trời trong xanh đến lạ, làn gió đến lên từ dòng sông mang theo hơi nước mát lạnh. Trên bờ, dòng người tấp nập đi lại. Những người già đi lại thể dục; vài ông bố, bà mẹ dắt con dạo chơi; những đôi tình nhân tay trong tay… Cô khẽ mỉm cười.
Cô đến đây khá muộn. Mọi người tắm rửa và đi ngủ, nhưng cô tiếc thời gian nên đứng ở ban công ngắm nhìn đường phố. Cô lạ lắm, lúc nào cũng tiếc thời gian, cứ sợ thời gian trôi qua vô ích, nhất là những lúc như thế này thì càng không thể ngủ được. Cô đang mơ màng thì nghe tiếng gọi:
-Chị! Xuống đây uống cà phê!
Bên kia đường, nhóc đưa tay vẫy vẫy! Bên cạnh, “vú già” và và bé con đang mang túi xách cười toe toét. Cô khép cửa phòng đi xuống. Mọi người uống café, ăn mì… Lúc chiều món vịt quay hơi ngọt nên không hợp khẩu vị nhiều người, nhất là những ai chưa từng thưởng thức món ăn miền Nam.
Café xong, nhóc lại rủ xuống bến ngắm sông. Em rủ đúng người rồi đó! Em chọn người mừ! Biết chị rồi mới rủ! Bốn người vừa già vừa trẻ ra bến lang thang. Mọi người vui vẻ chụp ảnh, cười đùa. Cô ngồi lặng lẽ ngắm bầu trời, lắng nghe chút bình yên của cuộc sống. Bất chợt, cô nhớ đến người bạn đã gặp mười mấy năm trước, một người con của miền sông nước. Hình như cô có duyên với những người bạn ở xa hay sao ấy! Không biết người ấy giờ thế nào rồi nhỉ?! Có lúc nào nhớ đến cô không?! Đôi khi, những cuộc gặp gỡ tình cờ lại mang đến cho ta bao điều kỳ diệu! Có những cuộc gặp gỡ tình cờ và không một lần gặp lại nhưng vẫn giữ hình ảnh nhau trong suốt cuộc đời. Phải chăng cô là người hay hoài niệm, luôn hoài niệm!
Không. Cô chỉ trân trọng nhưng gì cuộc sống ban tặng cho mình mà thôi!
Ngày ấy… Cuộc sống còn khó khăn vô cùng. Vậy mà anh, một người yêu thích nhiếp ảnh lại lặn lội chụp và gửi qua bưu điện tặng cô những tấm ảnh về thiên nhiên, con người đây đó! Thỉnh thoảng lại gọi điện và hát nghêu ngao đôi câu vọng cổ tặng cô. Nếu ở gần thì chưa biết điều gì sẽ xảy ra nhỉ! Cô nghĩ đến đấy và cúi đầu mỉm cười một mình.
Cô lại nhớ đến cuộc găp gỡ hôm nay. Tròn một năm từ ngày quen biết. Từ giây phút ban đầu đầy những hờn giận, rồi trở thành thân thiết từ khi nào chẳng biết nữa! Để có thế gọi í ới mỗi khi vui buồn, lúc khó khăn và cả giây phút hạnh phúc …đều muốn sẽ chia và có thể sẽ chia! Nơi nào ở đây anh đã đi qua?! Nơi nào anh từng dừng bước?! Công trường anh đang xây dựng nằm ở nơi nào?! Cô lại đưa mắt lên bầu trời và tự hỏi.
-Muộn rồi, về thôi chị! - Tiếng của nhóc kéo cô trở về thực tại.
-Muộn quá rồi!
Đêm huyền diệu. Đi ngủ trong một đêm xứ lạ thế này phí quá chị nhỉ! Cô mỉm cười trước sự lý giải của nhóc và "vú già".
Ừ! Dù sao cô cũng có một đêm đáng nhớ, để nhớ ở Cần Thơ. Để rồi khi về không nuối tiếc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét