Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013
Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013
Những chiếc khăn...
Không phải ngẫu nhiên mà hình ảnh những chiếc khăc lại từ từ, nhẹ nhàng đi vào thơ nó nhiều như vậy!

"Thu chưa về sao như thể chớm đông
Cơn gió lạnh
chiều cao nguyên
len vào da thịt
Em co ro áo mũ khăn choàng
Mà không xóa hết chút mênh mang".
Mãi tóc thề em cứ mãi buông lơi"
"Rồi một ngày mây gió sẽ rời xa
Khi mùa khô cao nguyên vừa chớm
Khi bầu trời lạnh se vào buổi sớm
Khi chiếc khăn hồng (quàng) mang hơi ấm của anh!
Mỗi lần quàng khăn, dẫu có vô tâm,
vô tình thì nó cũng không thể không nghĩ đến người đã chọn và gửi tặng nó được! Thế nên, ai đó đã trở thành người bạn đồng hành cùng nó, che chở cho nó qua bao mùa đông cao nguyên - dẫu không mưa bão nhưng lạnh se sắt, buốt giá.
Đêm nay, chuẩn bị áo dài cho ngày mai lên lớp, nó lại chọn cho mình cái khăn quàng cùng màu và lòng lại thấy chơi vơi, chơi vơi...
Nhớ lắm người ơi!!!!!!!

"Thu chưa về sao như thể chớm đông
Cơn gió lạnh
chiều cao nguyên
len vào da thịt
Em co ro áo mũ khăn choàng
Mà không xóa hết chút mênh mang".
(Thu đã về chưa?)
"Chiếc khăn hồng hững hờ buông trong gióMãi tóc thề em cứ mãi buông lơi"
(Thu cao nguyên)
Khi mùa khô cao nguyên vừa chớm
Khi bầu trời lạnh se vào buổi sớm
Khi chiếc khăn hồng (quàng) mang hơi ấm của anh!
(Gửi mây và gió)
Có lẽ tất cả bắt đầu từ món quà ai đó tặng nó vào mùa Noel năm trước. Đến giờ đã mấy mùa Noel qua và những chiếc khăn theo nó mỗi sớm đến trường hay những đêm đi trực. Những chiếc khăn với đủ màu sắc giúp nó điệu đà, duyên dáng hơn cùng những tà áo dài...Mỗi lần quàng khăn, dẫu có vô tâm,
vô tình thì nó cũng không thể không nghĩ đến người đã chọn và gửi tặng nó được! Thế nên, ai đó đã trở thành người bạn đồng hành cùng nó, che chở cho nó qua bao mùa đông cao nguyên - dẫu không mưa bão nhưng lạnh se sắt, buốt giá.
Đêm nay, chuẩn bị áo dài cho ngày mai lên lớp, nó lại chọn cho mình cái khăn quàng cùng màu và lòng lại thấy chơi vơi, chơi vơi...
Nhớ lắm người ơi!!!!!!!
Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Mối tình đầu -2
Gần hết thời gian kỳ tập huấn
trôi mà anh không có lấy một cơ hội để ở bên cô. Làm sao bây giờ? Đi đâu cũng
có cả đoàn, dễ gì tách riêng được! Chỉ mình cô là nữ nên chàng nào cũng ga-lăng
cả, chỉ mình anh cứ chậm chân mãi thôi!
Đêm nay, đêm cuối cùng, ngày
mai họ sẽ trờ về với cao nguyên rồi. Anh thầm nghĩ “Nếu không gặp được cô đêm
nay thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa! Phải cố thôi!”. Anh lấy hết can đảm gõ
cửa phòng cô.
-Ai đấy ạ? Vào đi!
Cô chợt sững người khi người đối diện là anh. Anh đang tựa vào
cửa, ánh mắt nhìn vào cô như ngày đầu họ nói yêu nhau! Mười lăm năm rồi! Mười
lăm năm kể từ ngày họ tạm xa nhau về nghỉ hè, giờ mới lại nhìn nhau như thế!
Ánh mắt cả hai đều chất chứa nỗi niềm. Giọt nước mắt đã bắt đầu lăn trên má cô,
giợt nước mắt này đáng lẽ phải rơi từ mười mấy năm trước rồi, nhưng nó chưa có
cơ hội. Anh tiến lại gần, cô toan lao tới anh nhưng rồi chợt khựng lại, cô đưa
tay ra hiệu anh đứng yên đấy(...). Anh đứng như trời trồng giữa phòng, mắt đau
đớn nhìn cô nức nở! Hình như có bàn tay
nào đó đang bóp chặt trái tim anh! Anh chợt thấy mình lại ngu ngơ như ngày xưa
ấy! Biết mất người yêu mà không đủ can đảm để làm gì. Giờ đây muốn an ủi, vổ về
cô cũng không thể.
Cô lau nước mắt, lẳng lặng bước ra ngoài, anh với chiếc áo
của cô treo ở móc đi theo. Ra đến cầu thang, anh choàng áo lên vai cô và
nói nhỏ:
-Khoác vào kẻo cảm lạnh đấy!
Họ ghé vào quán cà phên bên bờ biển. Đêm nay trăng sáng
quá, ánh trăng chiếu lấp lánh trên mặt nước, những đôi tình nhân tay trong tay
sánh bước bên nhau. Anh nhìn cô, cô nhìn ra biển. Bất chợt cô quay lại, mỉm
cười khiến thấy anh cảm giác nhẹ nhỏm trong lòng.
-Có cuộc chia tay mùa hè mà dài thế này không nhỉ!
Cô nhìn vào tách café, mím môi cười. Khi cô cười thấy dễ
thương chi lạ! Ngày xưa anh mến cô bắt
đầu từ nụ cười hiền lành đó.
-Nhớ quá! –Anh thì thầm.
-Nhớ gì cơ? –Cô nhướn chân mày hỏi.
-Nhớ ngày xưa! Nhớ những ngày được em nấu cơm cho ăn!
Cả hai im lặng xuôi theo dòng ký ức.
Ngày ấy, cô là học cùng lớp với cô bạn rất thân thời phổ
thông của anh. Đi đâu, làm gì, từ những lần đi chơi cho đến họp lớp cô đều có mặt, lần nào cô bạn cũng bắt hai
người chở nhau cả. Anh học giỏi và là cầu thủ chơi hay nhất trong đội bóng
chuyền của trường, có nhiều cô nàng theo đuổi vậy mà anh chỉ mến cô.
Nhớ lần cô và người bạn rủ nhau nấu cơm ăn vì cơm KTX khó nuốt quá, anh cũng xin nấu chung. Bọn bạn
nghe thấy người rần:
-Góp gạo thổi cơm chung hử?
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai cười xòa: “Nấu cơm chung
thôi nhé!”. Thế còn gì chung nữa không nhỉ? – Các bạn lại ầm ỉ cả một góc sân
trường.
Những ngày ấy sao mà đẹp và vui đến thế. Khoa ngoại ngữ
luôn về sớm nên nhiệm vụ nấu cơm trưa được giao cho anh. Anh còn nấu cho các
bạn cũng phòng nữa chứ. Cơm xong, ít khi
nào anh về ngay, cứ lần lữa mãi. Cô có giục thì anh bảo “Đợi em dọn xong!”.
Ngày nào cũng vậy, mọi người đi ngủ trưa hết rồi mà anh vẫn ngồi ôm gối ở
giường cô. Và cô cũng rất tự nhiên, ngồi kề bên trò chuyện ,à chẳng nghỉ ngợi
gì. Anh về, cô cũng luôn là người ra tiễn, cười với nhau đến khi anh khuất ở
cuối hành lang. Thời gian trôi đi, bộ ba vẫn cũng nhau cơm nước, học bài và đi
chơi. Khi không có xe, anh còn chở ba nữa chứ (và cô được ưu tiên ngồi trước).
Nhớ lần đi qua chiếc cầu gỗ, cô hát nghêu ngao câu dân ca nhưng độ lại “Qua cầu
là xong” – Vì chiếc cầu gỗ gồ ghề quá! –
Anh cười tít mắt và lao thẳng vào sân nhà đối diện. Ba đứa hoảng hốt, rối rít
xin lỗi chủ nhà và quay ra cười đến vỡ cả bụng. Hôm đó cũng là lần đầu anh đưa
cô về thăm nhà. Bố anh nhìn cô, không biết ông nhận ra điều gì ở con trai nên
hỏi cô rất kĩ về gia đình cô. Cô vẫn vô tư mà không hề suy nghĩ gì cả.
Bất chợt anh lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
-Em nhớ cơn mưa đầu mùa không! Mỗi khi mưa dầu mùa rơi là
alij nghĩ đến em!
Cô cũng vậy thôi. Anh có hiểu không! Cô muốn nói ra hết cảm
xúc nhưng không thể. Nhiều lần anh mời
cô đi uống cafe nhưng cô đã chối từ, anh giận và không liên lạc nữa! Nhưng mỗi
khi mưa đầu mùa rơi bao giờ anh cũng hỏi “Trên đó có mưa không?” –Cô hiểu rõ
đằng sau câu hỏi của anh là một trời thương nhớ, nhưng cô dằn lòng không trả
lời anh hoặc hỏi qua chuyện khác. Thế đấy!
-Lần đầu tiên em biết mưa đầu mùa cao nguyên đó!
-Ừ! Hôm đó mình đang học bài thì dông tố nỗi lên. Mưa to ơi
là to và…
-Điện tắt - cả hai đồng thanh nói rồi quay lại nhìn nhau,
thoáng bối rồi.
Mối tình đầu -1
Nhận giấy triệu tập,
cô thu xếp chuẩn bị cho đợt tập huấn dài ngày ở một thành phố biển miền Trung.
Cầm tờ vé len lỏi đám đông
bước lên xe và dừng lại ở số ghế đã đặt, cô sững sờ khi người bạn đồng hành
trên chuyến xe hôm đó chính là anh! Anh cũng sững sờ không khác gì cô, cứ đứng
thần người mặc cho cô đang mang cái túi nặng trỉu trên tay và tiếng giục của
những người đi sau. Rồi anh như bừng tỉnh và vội vàng đỡ cái túi để lên giá và
nhường chỗ cho cô vào bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy. Anh và cô mỗi người
theo đuổi một dòng suy nghĩ mà không ai
nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng, chiếc xa lắc lư, xốc mạnh đẩy họ sát vào nhau
mặc cho cô cứ cố xích ra xa. Mãi lâu,
anh mới ngập ngừng lên tiếng:
-Em khỏe không?
Cô cúi đầu, giọng nghèn nghẹn
như có cái gì mắc ở cổ. Vẫn là giọng nói ấy, vẫn hơi thở ấy, vẫn con người ấy,
sao bây giờ một câu trả lời cũng khó khăn đến vậy. Cái gì ngăn cách mặc dù họ
đang ngồi bên nhau, không có một khoảng cách nào ngăn cả.
-Em vẫn bình thường! Anh
chuyển công tác lúc nào?
-Mới đây thôi! Em bất ngờ lắm
hả?
-Em thấy tên anh trong danh
sách nhưng cứ nghĩ thiếu gì người có tên giống nhau.
-Vậy là em đã nghĩ đến anh
lúc đó- Anh nhìn vào mắt cô.
-Bình thường thôi mà!
-Nhưng với anh thì nó rất
quan trọng- Giọng anh trầm lắm xuống, đầy xót xa.
Xe vẫn chạy qua những khoảng
đồi, qua những rừng cao su xanh ngắt, những rặng thông vi vu trong gió cao
nguyên. Gió mát, cô thiu thiu ngủ và tựa vào vai anh lúc nào không hay. Anh
ngắm khuôn mặt cô, lòng quặn thắt. Người con gái này đã là một phần trong cuộc
đời anh, khuôn mặt này đã bao lần dụi
vào anh lúc vui, lúc buồn… Ngôi bên cô, tựa vai nhau mà sao anh lại nhớ
cô đến thế! Nhớ quá! Chỉ ước được vòng tay ôm cô thật chặt vào lòng cho thỏa
nỗi nhớ nhung và khát khao cháy bỗng
nhưng anh lại không đủ can đảm! Tiếng cố
thở nhẹ và đều! Anh nhớ lần cô ốm, anh trốn học đi bẻ lá nấu nước xông. Cô đã
khóc òa khi thấy anh khệ nệ bê nối nước xông đến phòng. Thế đấy! Rồi mọi chuyện
lại không thể nào ngờ và không thể tin được.
Cô khẽ trở mình, mỉm cười
trong giấc mơ! Anh khe khẽ hát: “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phương. Em chở
mùa hè của tôi đi đâu. Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám. Thuở chẳng
ai hay thầm lặng mỗi tình đầu”. Cô tỉnh giấc, ngượng nghịu khi thấy mình đang
tựa vào vai anh!
Anh nhìn cô, ra ý không sao
nhưng cô vẫn ngồi co mình và quay nhìn ra ngoài.
Đến nơi, cô rất vui khi anh em trong đoàn đã có mặt đông
đủ, nhưng chỉ mình cô là nữ nên ở phòng riêng, còn các anh ở chung phòng. Mọi
người trò chuyện vui vẻ, giúp cô mang đồ
lên phòng và hẹn giờ ăn trưa.
Cả đoàn không ai hiểu được
nỗi lòng anh, mọi người cứ dành hết việc mà đáng ra phải để anh làm. Nhưng
chẳng lẽ lại nói ra thì kỳ quá!
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013
Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013
Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013
Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013
Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013
EM ĐÃ XA RỒI!!
Em đã xa rồi, em đã xa
Miền Trung nắng gió, mắt lệ nhòa
Người đi, người ở... Ôi! Nhung nhớ
Em đã xa rồi, ta với ta!
Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013
Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013
Nơi gặp gỡ của những tâm hồn.
Trong những ngày đầu tiên của năm
2010, chúng tôi- những giáo viên dạy ngữ văn ở các trường PTDT Nội trú của tỉnh
Gia Lai lại có dịp gặp gỡ tại Hội thảo: "Nâng cao chất lượng môn Ngữ văn
các trường PTDT Nội trú" do SỞ GD&ĐT Gia Lai tổ chức.
Hai ngày, khoảng thời gian ngắn
ngủi nhưng với chúng tôi lại có ý nghĩa vô cùng.
Hội thảo này đã khẳng định sự
quan tâm của các cấp lãnh đạo với ngành giáo dục nói chung và giáo dục dân tộc
nói riêng. Đến với Hội thảo, ngoài công tác chuyên môn, các thầy giáo, cô giáo còn
trao đổi, chia sẽ những kinh nghiệm trong công tác giáo dục đạo đức, tổ chức
hoạt động cho học sinh ở trường Nội trú.
Cảm xúc thì
rất nhiều! Đặc biệt với chúng tôi- những thành viên của Ban ND Hội thảo. Được
giao nhiệm vụ dạy các tiết thực nghiệm - thực sự chúng tôi lo lắng vô cùng. Đây
không phải là lần đầu tiên lên lớp, nhưng đây là lần lên lớp trước những học
sinh chưa một lần gặp gỡ, và nhất hơn 30 cán bộ- GV. Chúng tôi nắm chặt tay
nhau, quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Trong bốn tiết dạy
thì giờ Tập làm văn lớp 6 khiến chúng tôi lo lắng nhiều nhất- vì đó là giờ
"luyện nói"- mà học trò lớp 6 thì có rành tiếng Việt đâu. Thứ đến là
bài "Tinh thần yêu nước của nhân dân ta" ở lớp 7- Kiến thức rất
nhiều, học trò thì còn nhỏ!!! Hai tiết cuối ở lớp 8 và 9 thì có phần an tâm hơn
vì các em dù sao cũng đã lớn, kiến thức và kĩ năng đều vững vàng.
Buổi sáng 12/01. Sau gần một giờ
khai mạc và chứng kiến màn trình diễn
văn nghệ của các em học sinh, những giờ dạy bắt đầu. Mỗi lần GV lên lớp, chúng
tôi- những thành viên còn lại cứ lặng im ở một góc lớp, lo lắng theo dõi từng
lời nói, cử chỉ ... của đồng đội mình. Tiết văn 7 trôi qua trong sự tự tin,
vững vàng, điềm đạm của cô giáo Lam. Tiết thứ hai của lớp 6 cũng làm chúng tôi
tạm an tâm khi các em chuẩn bị bài tương đối tốt. Tuy nhiên, vì sợ quá nên khi
đứng lên nói trước lớp các em cứ run cầm cập thật là thương. Nhưng cô giáo
Hương thì nghiêm quá! Cô luôn vỗ về học trò nhưng lại không thấy một nụ cười
(cuối ngày bị phê bình là cách dạy quan liêu- Hì hì, lần đầu mình nghe nhận xét
vậy). Những phút giải lao bị kéo dài làm hai tiết cuối vào muộn hơn dự định. Cô
giáo Hậu với giọng nói miền Bắc chính gốc như ru mọi người vào giấc mộng khi
dạy bài thơ "Tức cảnh Pác Bó". Giọng nói của cô vừa ngọt ngào, vừa êm
ái... Mình con gái cũng thích chứ đừng nói gì các thầy. Nhưng rồi vì mãi mê
bình nên thời gian trôi qua lúc nào không hay biết mà bài học chưa xong-vậy là
phải kéo dài thêm mấy phút. Giờ thì tôi lo lắng thực sự! Nỗi lo khi phải dạy
tiết cuối hiện rõ trong lòng tôi khi nhìn sự mệt mỏi của các đại biểu, vì đã
ngồi dự từ sáng đến giờ- 11 giờ kém rồi.
Tôi nghĩ thầm: Giờ phải làm sao
để thay đổi không khí giờ học, làm cho mọi người tỉnh lại thì mới dạy được.
Phát huy thế
mạnh của một MC( nghề tay trái ở nhà), tôi cúi chào và bắt đầu giới thiệu về
bản thân, về trường lớp ...Và mời quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo cùng các em về thăm trường. Đâu
đó tôi mới chuyển vào bài. Bài học không khó, kiến thức không nhiều vì đây là
giờ tiếng Việt. Nhưng nó có cái khó là
khô khan, lại dạy cho các em học sinh dân tộc thiểu số-ngôn ngữ thứ hai mà! Dạy
thế nào cho hay, cho hấp dẫn - dó mới là điều khiến tôi lo lắng! Không theo
giáo án, không theo sách vở gì nữa. Tôi dạy bằng cách tạo tình huống. Học trò
tròn mắt khi tôi yêu cầu "Gọi cho cô bạn học sinh đang đi ngoài
sân!". "Lan ơi!". "Nhỏ quá! Không được! Gọi lại".
"Lan ơi!"- To hơn chút xíu nhưng cũng chưa đạt hiệu quả.
"Này!" - "Lần này thì được rồi!" - Cả lớp cười ầm. "Em
sẽ trả lời như thế nào?" . "Ừ! Mình đây." . "Nếu nói nhẹ
nhàng như thế thì có nghe được không?". "Bạn khác nào?".
"Ơi!"... Lại một sự ngạc nhiên nữa của các trò về cách dạy không
giống ai của cô giáo. Cứ mỗi lần học trò làm việc, tôi lại tạo tình huống để
các trò khác tham gia giao tiếp thay "Cô giáo". Tôi kể cho các em
nghe về những kỷ niệm khi giao tiếp với các bạn học sinh Nội trú: "Cô!
Chổi!" ( Bạn học sinh đến mượn chổi quết nhà); khi đến trả "Chổi !
Cô!". Rồi liên hệ cho các em thấy được cách giao tiếp của mỗi địa phương
Bắc -Trung -Nam
( MB: gọi -dạ, bảo-vâng; MT, MN: gọi-dạ; bảo-dạ)....
Sang phần thứ hai của tiết học:
Thành phần phụ chú. Tôi yêu cầu các em trong vai một hướng dẫn viên du lịch để
giới thiệu về quê hương của mình với các Thầy-Cô giáo. Các em đã giới thiệu về
công trình thủy điện Ia Ly...
Có nhiều niềm
vui và nỗi buồn nhưng niềm vui sẽ được nhân lên, nỗi buồn sẽ là kinh nghiệm cho
chúng tôi trong suốt hành trình cuộc đời một nhà giáo. 12 giờ kém tiết học mới
kết thúc trong niềm vui, tiếc nuối, những nụ cười và những bàn tay siết chặt
chúc mừng.!
Ngày làm việc
trôi qua nhanh. Chúng tôi chia tay trường, chia tay các em để về về trường Nội
trú tỉnh tiếp tục phần thứ hai của Hội thảo. Các cô bé, câu bé ôm chặt lấy
chúng tôi, nước mắt lăn dài trên gò má. Lớp phó học tập dúi vào tay tôi một lá
thư. Cô sẽ trở lại thăm các em- Tôi hứa.
Chia tay Chư
păh rồi nhưng trái tim tôi vẫn còn lại nơi ấy- nơi gặp gỡ của những nhà giáo,
những giáo viên ngữ văn, những người đang ngày đêm không mệt mỏi vì CÔNG TÁC
GIÁO DỤC DÂN TỘC CỦA TỈNH NHÀ.
Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013
CHƯA ĐỀ
Em chẳng thể viết tiếp cho anh
Bài tình ca về biển
Đà Nẵng ngày nào em đến
Gió sông Hàn vờn mái tóc tung bay.
Sông Hàn chiều nay
Ta bên nhau,
Bên ly cafe sóng sánh.
Nước lững lờ trôi, con thuyền xuôi về biển
Có chở giùm em chút ít nỗi niềm!
Sơn Trà nắng gió có bình yên
Trái tim hồng lưu lạc
Lang thang chốn nào giữa dặm dài xuôi ngược
Có vô tình vương vấn về nhau?!
Hay hữu tình mà chẳng thể đậm sâu!
Bài tình ca về biển
Đà Nẵng ngày nào em đến
Gió sông Hàn vờn mái tóc tung bay.
Sông Hàn chiều nay
Ta bên nhau,
Bên ly cafe sóng sánh.
Nước lững lờ trôi, con thuyền xuôi về biển
Có chở giùm em chút ít nỗi niềm!
Sơn Trà nắng gió có bình yên
Trái tim hồng lưu lạc
Lang thang chốn nào giữa dặm dài xuôi ngược
Có vô tình vương vấn về nhau?!
Hay hữu tình mà chẳng thể đậm sâu!
Nhịp cầu
Ơi, nhịp cầu nối những bờ vui
Nhưng lấy gì nối liền nỗi nhớ
Khi cách xa chưa hẹn ngày gặp gỡ
Biết bao giờ trở lại người ơi!!!
Nhưng lấy gì nối liền nỗi nhớ
Khi cách xa chưa hẹn ngày gặp gỡ
Biết bao giờ trở lại người ơi!!!
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
Cho Tam Ca
Trong cuộc sống, ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng để lại dư vị dài lâu và ở thế giới ảo này cũng vậy.
Có những blog đã níu chân ta ngay từ bước chân đầu tiên chạm đến, có những blog ta đến rồi nhẹ nhàng đi … Nhưng đôi lúc, điều níu chân ta trở lại không vì sức hấp dẫn mà vì một lý do khác. Tôi đã từng đôi lần như thế.
Nhớ lần đó vào blog của những cựu học sinh trung học, cảm giác đầu tiên là sự cảm mến khi những học trò xa trường đã lâu, mỗi người mỗi phương nhưng giờ đây lại đoàn tụ trên thế giới ảo này- Tôi thấy trân trọng vì điều đó! Dạo qua một vài bài viết, tôi dừng lại ở câu chuyện cười. Đọc- ngẫm nghĩ thấy có lý nên tôi để lại lời comment:
-Ôi! Đúng là phụ nữ!
Hôm sau tôi nhận được lời đáp từ:
-Cac ba cu thich tien the thi cung tot.Nhung cuoc song chan lam.
Tôi rất kị với những ai gọi phụ nữ là bà (không muốn nói thẳng là đặc biệt ghét), cảm giác bực tức trào lên, tôi tắt máy và đi uống café. Nhưng sao dòng chữ kia vẫn cứ ám ảnh mãi làm tôi thấy ly café đắng ngắt! Tôi bỏ về nửa chừng làm mọi người ngơ ngác:
-Em về có chuyện!
Đến nhà, tôi vào ngay blog để “cãi nhau” cho bỏ ghét. Tôi dằn từng chữ:
-Vì đâu??? Vì sao???
-Vì các bạn cứ nghĩ như vậy, thì nó thành như vậy.
Tôi không hiểu nỗi mình nữa, chỉ một từ “bạn” thôi mà sao xóa tan tất cả! Tôi nhẹ nhàng:
-Không hẳn đâu bạn ạ! Phụ nữ không thực dụng như các anh nghĩ đâu! Họ rất cần một khoảng lặng thực sự trong tâm hồn, tình cảm! Tiền chưa phải là tất cả (nhưng đôi lúc vì cuộc sống nên họ phải tự dối mình như thế).
Khi tôi viết dòng này thì tác giả làm hỏng ly café quý giá đã trở thành bè bạn. Không những thế, tôi còn được làm quen với nhiều người bạn khác trong lớp nữa! Và có một điều đặc biệt là tôi đã tìm thấy ở những người bạn này rất nhiều sự đồng cảm: có thể một tấm hình, một bài viết hay một câu ca… Tất cả!!!
Tôi thầm cảm ơn thế giới ảo này đã cho tôi gặp “các bạn”! Và cũng mong mọi người đừng vội vàng khi đến với “ngôi nhà” của ai đó! Hãy dừng chân đôi phút, hãy thăm thú và cũng chia sẽ. Biết đâu…
Có những blog đã níu chân ta ngay từ bước chân đầu tiên chạm đến, có những blog ta đến rồi nhẹ nhàng đi … Nhưng đôi lúc, điều níu chân ta trở lại không vì sức hấp dẫn mà vì một lý do khác. Tôi đã từng đôi lần như thế.
Nhớ lần đó vào blog của những cựu học sinh trung học, cảm giác đầu tiên là sự cảm mến khi những học trò xa trường đã lâu, mỗi người mỗi phương nhưng giờ đây lại đoàn tụ trên thế giới ảo này- Tôi thấy trân trọng vì điều đó! Dạo qua một vài bài viết, tôi dừng lại ở câu chuyện cười. Đọc- ngẫm nghĩ thấy có lý nên tôi để lại lời comment:
-Ôi! Đúng là phụ nữ!
Hôm sau tôi nhận được lời đáp từ:
-Cac ba cu thich tien the thi cung tot.Nhung cuoc song chan lam.
Tôi rất kị với những ai gọi phụ nữ là bà (không muốn nói thẳng là đặc biệt ghét), cảm giác bực tức trào lên, tôi tắt máy và đi uống café. Nhưng sao dòng chữ kia vẫn cứ ám ảnh mãi làm tôi thấy ly café đắng ngắt! Tôi bỏ về nửa chừng làm mọi người ngơ ngác:
-Em về có chuyện!
Đến nhà, tôi vào ngay blog để “cãi nhau” cho bỏ ghét. Tôi dằn từng chữ:
-Vì đâu??? Vì sao???
-Vì các bạn cứ nghĩ như vậy, thì nó thành như vậy.
Tôi không hiểu nỗi mình nữa, chỉ một từ “bạn” thôi mà sao xóa tan tất cả! Tôi nhẹ nhàng:
-Không hẳn đâu bạn ạ! Phụ nữ không thực dụng như các anh nghĩ đâu! Họ rất cần một khoảng lặng thực sự trong tâm hồn, tình cảm! Tiền chưa phải là tất cả (nhưng đôi lúc vì cuộc sống nên họ phải tự dối mình như thế).
Khi tôi viết dòng này thì tác giả làm hỏng ly café quý giá đã trở thành bè bạn. Không những thế, tôi còn được làm quen với nhiều người bạn khác trong lớp nữa! Và có một điều đặc biệt là tôi đã tìm thấy ở những người bạn này rất nhiều sự đồng cảm: có thể một tấm hình, một bài viết hay một câu ca… Tất cả!!!
Tôi thầm cảm ơn thế giới ảo này đã cho tôi gặp “các bạn”! Và cũng mong mọi người đừng vội vàng khi đến với “ngôi nhà” của ai đó! Hãy dừng chân đôi phút, hãy thăm thú và cũng chia sẽ. Biết đâu…
CÔ GIÁO TÔI
Năm nay tôi đã lên lớp 6 rồi,
thời gian trôi qua thật là nhanh và tôi được học ở trường Nội trú. Chắc các bạn
không biết cô giáo chủ nhiệm của tôi là ai đúng không? Tôi xin tự giới thiệu
với các bạn đó là cô Bé đấy!
Cô cao một mét sáu mốt, năm nay
cô ba bảy tuổi.Cô có mái tóc xoăn, da trắng hồng, khuôn mặt hình trái xoan. Khi
cô cười để lộ hàm răng trắng rất dễ thương.
Mỗi khi bạn
nào ốm đau, cô thường đến thăm, chăm sóc và và lo lắng cho chúng tôi. Từng cử
chỉ, giọng nói cô rất nhẹ nhàng. Nhìn vào mắt cô tôi mới cảm nhận hết được
những tình cảm cô đã dành cho chúng tôi. Khi ở gần cô, tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi có
nhiều kỷ niệm vui với cô, nhưng kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là đó là buổi tối ngày
Khai giảng. Tối đó trường mình tổ chức
đánh cồng chiêng. Trong tiếng chiêng vang rộn mọi người nắm tay nhau và múa
những điệu múa truyền thống của người J’Rai. Lúc đó, tôi đang múa cùng các chị
rồi cô bước vào múa cùng chúng tôi. Hai cô trò vừa múa vừa cười vui trò chuyện. Cô hỏi tôi:
-Em có vui
không?
Tôi trả
lời:
-
Dạ có ạ! Còn cô có vui không ạ?
Cô cười và nói với tôi:
-Đương nhiên là cô vui rồi!
Được múa cùng cô và được nghe
tiếng chiêng lòng tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Chưa có lúc nào mà tôi cảm
thấy vui như đêm đấy. Nhưng rồi buổi hòa chiêng cũng đã kết thúc. Tôi ước gì
buổi hoàn chiêng có thể kéo dài thêm chút nữa để tôi có thể múa với cô lâu hơn!
Tôi rất yêu cô, nhân ngày Nhà
giáo Việt Nam ,
tôi xin chúc cô mạnh khỏe và trẻ đẹp mãi. Trong cuộc sống mong cô sẽ đạt được
điều may mắn và thành công. Cô ơi! Cô hay hứa với em là cô sẽ luôn nở nụ cười
từng ngày nha cô. Vì với em nụ cười của cô không có gì quý bằng!
Tôi rất quý cô giáo Bé. Tôi xin hứa sẽ học thật giỏi để không làm phụ lòng cô đã giảng dạy cho tôi
từng kiến thức. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm, tình cảm mà cô đã dành
cho tôi.
Trong lòng tôi cô luôn là người
mẹ thứ hai.
(Rơ Mah Ý - Lớp 6)
TÌNH YÊU KHÔNG LỜI!
Tình yêu không lời - Vì cún không biết nói, nhưng chúng vẫn biết yêu!
Chưa dám hôn nhau, chưa lời thổ lộ
Mà sao hơi thở như là của nhau!
Chưa nói yêu nhau
Chưa lời ước hẹn
Mà sao đêm cứ mơ về gặp nhau!
Rồi anh đi xa, đi xa
Mang trọn mối tính hôm ấy
Lặng im, lặng im không nói
Đợi nhau, chờ nhau tháng ngày!
Chưa dám hôn nhau, chưa lời thổ lộ
Mà sao hơi thở như là của nhau!
Chưa nói yêu nhau
Chưa lời ước hẹn
Mà sao đêm cứ mơ về gặp nhau!
Mang trọn mối tính hôm ấy
Lặng im, lặng im không nói
Đợi nhau, chờ nhau tháng ngày!
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013
NGÀY CUỐI CÙNG Ở PHỐ BIỂN
Ngày cuối cùng ở phố biển. Trời không còn trong xanh, nắng không vàng rực rỡ, biển cồn cào sóng vỗ... khiến người ra đi thấy lưu luyến nhiều hơn.
Ngày cuối cùng. Lớp học cũng đặc biệt hơn. Chút lắng động hiện rõ trên mắt, môi của các thầy giáo, cô giáo và anh chị em học viên. Cả giọt nước mắt rưng rưng khi đoàn Ninh Thuận xin phép ra về trước cho kịp chuyến tàu. Là cái ôm thật chặt trong giây phút chia tay. Chưa có lớp tập huấn nào khiến chúng tôi ra về trong luyến lưu nhiều đến vậy. Và chợt nhận ra rằng đó chính là thành công lớn nhất của kỳ tập huấn. Tất cả không còn là lý thuyết khô khan, không còn là những bài học giáo điều mà chính chúng tôi đã tự thay đổi minh, thay đổi cảm xúc của mỗi người...
Ngày cuối cùng.
Chợt thấy nhớ vu vơ một điều gì đó không thể gọi thành tên. Một chút nao nao, một chút xôn xao, một chút gì không biết nữa.
Cảm ơn Đà Nẵng ân tình. Cảm ơn phố biển đã cho ta những xúc cảm thật đặc biệt! Cảm ơn những người con phố biển- thân thiện vô cùng. Đi và đến nhiều nơi nhưng Đà Nẵng cho ta cảm giác bình yên đến lạ!
Đêm nay, ta sẽ trở về với núi, với rừng và mang theo trong hành trang trái tim mình thật nhiều, thật nhiều những cảm xúc nồng cháy. Ta sẽ nhớ, sẽ nhớ rất nhiều- điều đó là có thật!
Hẹn một ngày trở lại với Đà Nẵng yêu thương!
Đà Nẵng, 31/3/2012.
Ngày cuối cùng. Lớp học cũng đặc biệt hơn. Chút lắng động hiện rõ trên mắt, môi của các thầy giáo, cô giáo và anh chị em học viên. Cả giọt nước mắt rưng rưng khi đoàn Ninh Thuận xin phép ra về trước cho kịp chuyến tàu. Là cái ôm thật chặt trong giây phút chia tay. Chưa có lớp tập huấn nào khiến chúng tôi ra về trong luyến lưu nhiều đến vậy. Và chợt nhận ra rằng đó chính là thành công lớn nhất của kỳ tập huấn. Tất cả không còn là lý thuyết khô khan, không còn là những bài học giáo điều mà chính chúng tôi đã tự thay đổi minh, thay đổi cảm xúc của mỗi người...
Ngày cuối cùng.
Chợt thấy nhớ vu vơ một điều gì đó không thể gọi thành tên. Một chút nao nao, một chút xôn xao, một chút gì không biết nữa.
Cảm ơn Đà Nẵng ân tình. Cảm ơn phố biển đã cho ta những xúc cảm thật đặc biệt! Cảm ơn những người con phố biển- thân thiện vô cùng. Đi và đến nhiều nơi nhưng Đà Nẵng cho ta cảm giác bình yên đến lạ!
Đêm nay, ta sẽ trở về với núi, với rừng và mang theo trong hành trang trái tim mình thật nhiều, thật nhiều những cảm xúc nồng cháy. Ta sẽ nhớ, sẽ nhớ rất nhiều- điều đó là có thật!
Hẹn một ngày trở lại với Đà Nẵng yêu thương!
Đà Nẵng, 31/3/2012.
KHI MÙA ĐÔNG ĐẾN
Trời trở lạnh.Em lấy những chiếc khăn choàng cổ ra để chuẩn bị cho mùa khô đang đến... và lòng chợt nhớ đến anh!!!
Em có khá nhiều chiếc khăn do bạn bè, học trò tặng... Nhưng sao vẫn thấy quý món quà của anh nhất - em có thiên vị quá không?!- Đội lúc em vẫn tự hỏi mình như thế.
Nhớ ngày đầu quen anh, hình như không có gì đặc biệt cả. Vậy mà thời gian trôi qua, anh trở thành người bạn thân thiết của em tự bao giờ em cũng không biết nữa!
Nhớ mùa Giáng sinh năm ấy... Anh đã gửi tặng em những chiếc khăn. Em hỏi vì sao lại tặng khăn? Anh bảo mùa khô cao nguyên lạnh lắm mà thấy áo dài em chẳng cái nào có cổ cả! (Cổ thuyền, cổ trái tim... đấy chứ ạ!).
Anh chọn màu cũng hợp với những chiếc áo dài của em nữa. Đó cũng là một lý do khiến những chiếc khăn anh tặng đồng hành với em nhiều hơn...
Thời gian trôi đi. Những bỡ ngỡ, ngại ngùng ban đầu không còn nữa mà thay vào đó là những tình cảm chân thành, thiêng liêng. Sự chân thành và thiêng liêng ấy khiến em trân trọng, nâng niu và gìn giữ nhiều hơn!!!
Một mùa khô lại về. Một mùa đông cao nguyên sẽ ghi thêm trong em nhiều cảm xúc, nhiều nỗi nhớ.
Cảm ơn anh! Cảm ơn rất nhiều! Cuộc sống luôn có những phép nhiệm màu và anh chính là một trong những phép nhiệm màu ấy!
Cao nguyên lạnh rồi, dưới đó chắc lạnh nhiều hơn. Anh cũng nhớ giữ cho mình luôn ấm áp nhé!
Em có khá nhiều chiếc khăn do bạn bè, học trò tặng... Nhưng sao vẫn thấy quý món quà của anh nhất - em có thiên vị quá không?!- Đội lúc em vẫn tự hỏi mình như thế.
Nhớ ngày đầu quen anh, hình như không có gì đặc biệt cả. Vậy mà thời gian trôi qua, anh trở thành người bạn thân thiết của em tự bao giờ em cũng không biết nữa!
Nhớ mùa Giáng sinh năm ấy... Anh đã gửi tặng em những chiếc khăn. Em hỏi vì sao lại tặng khăn? Anh bảo mùa khô cao nguyên lạnh lắm mà thấy áo dài em chẳng cái nào có cổ cả! (Cổ thuyền, cổ trái tim... đấy chứ ạ!).
Anh chọn màu cũng hợp với những chiếc áo dài của em nữa. Đó cũng là một lý do khiến những chiếc khăn anh tặng đồng hành với em nhiều hơn...
Thời gian trôi đi. Những bỡ ngỡ, ngại ngùng ban đầu không còn nữa mà thay vào đó là những tình cảm chân thành, thiêng liêng. Sự chân thành và thiêng liêng ấy khiến em trân trọng, nâng niu và gìn giữ nhiều hơn!!!
Một mùa khô lại về. Một mùa đông cao nguyên sẽ ghi thêm trong em nhiều cảm xúc, nhiều nỗi nhớ.
Cảm ơn anh! Cảm ơn rất nhiều! Cuộc sống luôn có những phép nhiệm màu và anh chính là một trong những phép nhiệm màu ấy!
Cao nguyên lạnh rồi, dưới đó chắc lạnh nhiều hơn. Anh cũng nhớ giữ cho mình luôn ấm áp nhé!
XA SÀI GÒN
Xa Sài Gòn.
Xa những con đường lúc nào cũng đông đúc, chen chúc....Những khuôn mặt mệt mỏi sau cái khẩu trang.
Xa những con đường ngày cũng như đêm lúc nào cũng ầm ầm tiếng xe cộ.
Xa cái nắng gay gắt của những buổi trưa dẫu không phải mùa hè.
Xa cái nơi mà ta cảm giác như thiếu không khí để thở.
Xa những con đường rực rỡ về đêm.
Xa Sài Gòn, xa những người bạn thân quen lâu ngày mới gặp lại. Xa cả những người ta không thể gặp, không được gặp hay không gặp những vẫn hiện hữu trong suy nghĩ và nỗi nhớ của ta.
Xa nhé...Sài Gòn ơi!
Xa những con đường lúc nào cũng đông đúc, chen chúc....Những khuôn mặt mệt mỏi sau cái khẩu trang.
Xa những con đường ngày cũng như đêm lúc nào cũng ầm ầm tiếng xe cộ.
Xa cái nắng gay gắt của những buổi trưa dẫu không phải mùa hè.
Xa cái nơi mà ta cảm giác như thiếu không khí để thở.
Xa những con đường rực rỡ về đêm.
Xa Sài Gòn, xa những người bạn thân quen lâu ngày mới gặp lại. Xa cả những người ta không thể gặp, không được gặp hay không gặp những vẫn hiện hữu trong suy nghĩ và nỗi nhớ của ta.
Xa nhé...Sài Gòn ơi!
THỬ THÁCH
Dạo này mọi thứ rất tệ! Cảm xúc quá tệ!
Hình như ông trời thử thách khả năng của nó hay sao vậy không biết, đủ chuyện cả.
Nó- sau khi chán chường, bỏ bê... chợt nghĩ lại... Nếu mình sống theo kiểu đó thì hại mình thôi, mình không đáng sống như thế! Vậy là chiều nay lọ mọ đi dạy một mình, mặc ai chán, ai buồn, ai kêu than. Kệ!
Nhiều lúc như đầu tàu vậy, cứ cố mà chạy rồi buồn vui gửi vào trang blog, cũng may có nó để xả hết tâm tư.
Nhiều thứ phải bận tâm quá!
Nhiều việc để làm quá!
Sau năm nay mọi thứ cứ lộn tùng phèo lên thế nhỉ!
Ba Mẹ đau ốm liên tục, công việc làm ăn tự dưng cũng trắc trở (giờ qua rồi dù mất mớ tiền). Việc vàn thì thấy tinh thần mọi người tụt quá mình cũng buông theo.
Có ai nắm tay mình với nhỉ!
Ia Grai, tháng 11/2013
Hình như ông trời thử thách khả năng của nó hay sao vậy không biết, đủ chuyện cả.
Nó- sau khi chán chường, bỏ bê... chợt nghĩ lại... Nếu mình sống theo kiểu đó thì hại mình thôi, mình không đáng sống như thế! Vậy là chiều nay lọ mọ đi dạy một mình, mặc ai chán, ai buồn, ai kêu than. Kệ!
Nhiều lúc như đầu tàu vậy, cứ cố mà chạy rồi buồn vui gửi vào trang blog, cũng may có nó để xả hết tâm tư.
Nhiều thứ phải bận tâm quá!
Nhiều việc để làm quá!
Sau năm nay mọi thứ cứ lộn tùng phèo lên thế nhỉ!
Ba Mẹ đau ốm liên tục, công việc làm ăn tự dưng cũng trắc trở (giờ qua rồi dù mất mớ tiền). Việc vàn thì thấy tinh thần mọi người tụt quá mình cũng buông theo.
Có ai nắm tay mình với nhỉ!
Ia Grai, tháng 11/2013
Mùa đông ấm áp!
Cô choàng chiếc khăn vào cổ, cảm nhận hơi ấm rồi mỉm cười bước ra đường.
Đêm đông, trời lạnh buốt, ai nấy co ro trong những quán cóc ven đường; chỉ mình cô vẫn không thấy lạnh vì trong lòng cô đang ấm áp!
Cô nhìn lên trời, vầng trăng hiền từ nhìn cô chia sẻ! Bầu trời đêm nay trong xanh đến lạ! Hay chính niềm tin ai đó mang đến cho cô lúc này!
Làn mây trắng bất chợt đi ngang qua, cô cúi nhìn chiếc khăn trên cổ. Có ai đang ngắm bầu trời đêm nay cùng cô?!
Giữa cuộc sống bộn bề vất vả, lòng cô lắng lại chút yêu thương! Con người mạnh mẽ thường ngày của cô chợt trở nên bé nhỏ đến lạ kỳ! Cô cảm nhận được sự che chở của ai đó rất xa, rất xa!
Đêm đông, trời lạnh buốt, ai nấy co ro trong những quán cóc ven đường; chỉ mình cô vẫn không thấy lạnh vì trong lòng cô đang ấm áp!
Cô nhìn lên trời, vầng trăng hiền từ nhìn cô chia sẻ! Bầu trời đêm nay trong xanh đến lạ! Hay chính niềm tin ai đó mang đến cho cô lúc này!
Làn mây trắng bất chợt đi ngang qua, cô cúi nhìn chiếc khăn trên cổ. Có ai đang ngắm bầu trời đêm nay cùng cô?!
Giữa cuộc sống bộn bề vất vả, lòng cô lắng lại chút yêu thương! Con người mạnh mẽ thường ngày của cô chợt trở nên bé nhỏ đến lạ kỳ! Cô cảm nhận được sự che chở của ai đó rất xa, rất xa!
Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013
NÉN
Nén lại những vui buồn một thuở
Nén lại yêu thương sắp sửa trao người
Nén lại trong ta cả những nụ cười
Bờ môi ấm mùa xuân đang khoe sắc.
Nén lại cả con tim thổn thức
Nhịp đập rộn ràng khúc nhạc ca vui
Nén lại rồi … cả nỗi nhớ…người ơi
Đang âm ỉ trong lòng …người có biết?!
Ôi nỗi nhớ âm thầm…khi da diết
Như đợt sóng trào tung bọt biển khơi
Chỉ mình ta phải cố nén mà thôi
Ước một lần… được hóa thành con sóng!
Tri kỷ
Thèm cafe với tri kỷ quá, tri kỷ ạ!
Ta cứ nhận, cứ nhận mà chẳng bận tâm... Thế nên khi xa nhau ta thấy chơi vơi đến lạ! Buồn nhiều lắm!
Nhớ bài hát nào ta nghe tri kỷ hát... Nhớ cả ánh mắt nụ cười của tri kỷ nữa... Nhớ thật nhiều!
Bên tri kỷ, ta chẳng sợ, chẳng lo, chẳng băn khoăn... vì tri kỷ rất chừng mực trong lời nói và hạnh động. Thế nên ta có cảm giác bình yên!
Giờ thì sao chứ???
Ta cứ nhận, cứ nhận mà chẳng bận tâm... Thế nên khi xa nhau ta thấy chơi vơi đến lạ! Buồn nhiều lắm!
Nhớ bài hát nào ta nghe tri kỷ hát... Nhớ cả ánh mắt nụ cười của tri kỷ nữa... Nhớ thật nhiều!
Bên tri kỷ, ta chẳng sợ, chẳng lo, chẳng băn khoăn... vì tri kỷ rất chừng mực trong lời nói và hạnh động. Thế nên ta có cảm giác bình yên!
Giờ thì sao chứ???
Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013
NẮNG
Nắng theo anh về
Nên cao nguyên mưa hoài mưa mãi
Đêm đến trường
mưa thấm vào thịt da tê tái
Anh ở nơi nào
Trả nắng cho em (KV)
Anh sẽ là mặt trời
Xé tan màn đêm
Mang về cho em
nắng hồng ấm áp
Nâng bước chân em
Trên đường tới lớp
Quấn quýt chân em
Thỏa nỗi mong chờ! (NN)
Nên cao nguyên mưa hoài mưa mãi
Đêm đến trường
mưa thấm vào thịt da tê tái
Anh ở nơi nào
Trả nắng cho em (KV)
Anh sẽ là mặt trời
Xé tan màn đêm
Mang về cho em
nắng hồng ấm áp
Nâng bước chân em
Trên đường tới lớp
Quấn quýt chân em
Thỏa nỗi mong chờ! (NN)
NGHIÊNG
(Không có tấm hình minh họa nhỉ! :D)
Nụ hôn nghiêng nhẹ bờ môi
Ngực em nghiêng… dáng núi đồi cao nguyên
Vòng tay nghiêng tấm thân mềm
Trời đất nghiêng ngả, ngả nghiêng vì
tình!
Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013
07/11
Trò yêu cầu cô bận áo dài mà mưa gió thế này làm sao đây???
Chẳng lẽ...
Nợ nhé trò. Mưa to lắm! Cô phải giữ ấm không bệnh mất. Khụt khịt nữa rồi!
Sáng nay dự giờ GVG mà chẳng có cảm xúc gì cả, hôm qua mới hứng tí giờ tụt mất rồi!
Thèm lang thang chụp ảnh quá! Chắc phải trở lại với nghề thôi!
Thèm lang thang chụp ảnh quá! Chắc phải trở lại với nghề thôi!
ĐOẠN CUỐI TÌNH YÊU!
Vào một ngày đẹp trời, chàng rủ rê nàng đi dạo chơi. Sau một hồi lang thang cùng nhau, chàng tìm cớ dắt nàng đến gần bụi chuối tìm không gian tâm tình.
Chàng đi trước, nàng ngoan ngoãn theo sau. Nhìn cũng xứng đôi đấy nhỉ!
Đến gần bụi chuối rồi, không gian có phần kín đáo hơn. Chàng bắt đầu xù lông, xù cánh làm dáng, khoe mã với nàng.
Và họ dẫn nhau vào sau bụi chuối, giáp lá cà... rồi làm gì sau đó thì tôi không biết ...vì ... máy ảnh hết pin.
Chàng đi trước, nàng ngoan ngoãn theo sau. Nhìn cũng xứng đôi đấy nhỉ!
Đến gần bụi chuối rồi, không gian có phần kín đáo hơn. Chàng bắt đầu xù lông, xù cánh làm dáng, khoe mã với nàng.
-Anh đẹp trai, phong độ đấy chứ?!
-Em cũng dễ thương! Phải không anh?!- Nàng ưỡn ẹo.
Và họ dẫn nhau vào sau bụi chuối, giáp lá cà... rồi làm gì sau đó thì tôi không biết ...vì ... máy ảnh hết pin.
ĐÊM NINH KIỀU
Người con gái đưa mắt nhìn xa xăm về phía bến. Đêm nay, trời trong xanh đến lạ, làn gió đến lên từ dòng sông mang theo hơi nước mát lạnh. Trên bờ, dòng người tấp nập đi lại. Những người già đi lại thể dục; vài ông bố, bà mẹ dắt con dạo chơi; những đôi tình nhân tay trong tay… Cô khẽ mỉm cười.
Cô đến đây khá muộn. Mọi người tắm rửa và đi ngủ, nhưng cô tiếc thời gian nên đứng ở ban công ngắm nhìn đường phố. Cô lạ lắm, lúc nào cũng tiếc thời gian, cứ sợ thời gian trôi qua vô ích, nhất là những lúc như thế này thì càng không thể ngủ được. Cô đang mơ màng thì nghe tiếng gọi:
-Chị! Xuống đây uống cà phê!
Bên kia đường, nhóc đưa tay vẫy vẫy! Bên cạnh, “vú già” và và bé con đang mang túi xách cười toe toét. Cô khép cửa phòng đi xuống. Mọi người uống café, ăn mì… Lúc chiều món vịt quay hơi ngọt nên không hợp khẩu vị nhiều người, nhất là những ai chưa từng thưởng thức món ăn miền Nam.
Café xong, nhóc lại rủ xuống bến ngắm sông. Em rủ đúng người rồi đó! Em chọn người mừ! Biết chị rồi mới rủ! Bốn người vừa già vừa trẻ ra bến lang thang. Mọi người vui vẻ chụp ảnh, cười đùa. Cô ngồi lặng lẽ ngắm bầu trời, lắng nghe chút bình yên của cuộc sống. Bất chợt, cô nhớ đến người bạn đã gặp mười mấy năm trước, một người con của miền sông nước. Hình như cô có duyên với những người bạn ở xa hay sao ấy! Không biết người ấy giờ thế nào rồi nhỉ?! Có lúc nào nhớ đến cô không?! Đôi khi, những cuộc gặp gỡ tình cờ lại mang đến cho ta bao điều kỳ diệu! Có những cuộc gặp gỡ tình cờ và không một lần gặp lại nhưng vẫn giữ hình ảnh nhau trong suốt cuộc đời. Phải chăng cô là người hay hoài niệm, luôn hoài niệm!
Không. Cô chỉ trân trọng nhưng gì cuộc sống ban tặng cho mình mà thôi!
Ngày ấy… Cuộc sống còn khó khăn vô cùng. Vậy mà anh, một người yêu thích nhiếp ảnh lại lặn lội chụp và gửi qua bưu điện tặng cô những tấm ảnh về thiên nhiên, con người đây đó! Thỉnh thoảng lại gọi điện và hát nghêu ngao đôi câu vọng cổ tặng cô. Nếu ở gần thì chưa biết điều gì sẽ xảy ra nhỉ! Cô nghĩ đến đấy và cúi đầu mỉm cười một mình.
Cô lại nhớ đến cuộc găp gỡ hôm nay. Tròn một năm từ ngày quen biết. Từ giây phút ban đầu đầy những hờn giận, rồi trở thành thân thiết từ khi nào chẳng biết nữa! Để có thế gọi í ới mỗi khi vui buồn, lúc khó khăn và cả giây phút hạnh phúc …đều muốn sẽ chia và có thể sẽ chia! Nơi nào ở đây anh đã đi qua?! Nơi nào anh từng dừng bước?! Công trường anh đang xây dựng nằm ở nơi nào?! Cô lại đưa mắt lên bầu trời và tự hỏi.
-Muộn rồi, về thôi chị! - Tiếng của nhóc kéo cô trở về thực tại.
-Muộn quá rồi!
Đêm huyền diệu. Đi ngủ trong một đêm xứ lạ thế này phí quá chị nhỉ! Cô mỉm cười trước sự lý giải của nhóc và "vú già".
Ừ! Dù sao cô cũng có một đêm đáng nhớ, để nhớ ở Cần Thơ. Để rồi khi về không nuối tiếc!
Cô đến đây khá muộn. Mọi người tắm rửa và đi ngủ, nhưng cô tiếc thời gian nên đứng ở ban công ngắm nhìn đường phố. Cô lạ lắm, lúc nào cũng tiếc thời gian, cứ sợ thời gian trôi qua vô ích, nhất là những lúc như thế này thì càng không thể ngủ được. Cô đang mơ màng thì nghe tiếng gọi:
-Chị! Xuống đây uống cà phê!
Bên kia đường, nhóc đưa tay vẫy vẫy! Bên cạnh, “vú già” và và bé con đang mang túi xách cười toe toét. Cô khép cửa phòng đi xuống. Mọi người uống café, ăn mì… Lúc chiều món vịt quay hơi ngọt nên không hợp khẩu vị nhiều người, nhất là những ai chưa từng thưởng thức món ăn miền Nam.
Café xong, nhóc lại rủ xuống bến ngắm sông. Em rủ đúng người rồi đó! Em chọn người mừ! Biết chị rồi mới rủ! Bốn người vừa già vừa trẻ ra bến lang thang. Mọi người vui vẻ chụp ảnh, cười đùa. Cô ngồi lặng lẽ ngắm bầu trời, lắng nghe chút bình yên của cuộc sống. Bất chợt, cô nhớ đến người bạn đã gặp mười mấy năm trước, một người con của miền sông nước. Hình như cô có duyên với những người bạn ở xa hay sao ấy! Không biết người ấy giờ thế nào rồi nhỉ?! Có lúc nào nhớ đến cô không?! Đôi khi, những cuộc gặp gỡ tình cờ lại mang đến cho ta bao điều kỳ diệu! Có những cuộc gặp gỡ tình cờ và không một lần gặp lại nhưng vẫn giữ hình ảnh nhau trong suốt cuộc đời. Phải chăng cô là người hay hoài niệm, luôn hoài niệm!
Không. Cô chỉ trân trọng nhưng gì cuộc sống ban tặng cho mình mà thôi!
Ngày ấy… Cuộc sống còn khó khăn vô cùng. Vậy mà anh, một người yêu thích nhiếp ảnh lại lặn lội chụp và gửi qua bưu điện tặng cô những tấm ảnh về thiên nhiên, con người đây đó! Thỉnh thoảng lại gọi điện và hát nghêu ngao đôi câu vọng cổ tặng cô. Nếu ở gần thì chưa biết điều gì sẽ xảy ra nhỉ! Cô nghĩ đến đấy và cúi đầu mỉm cười một mình.
Cô lại nhớ đến cuộc găp gỡ hôm nay. Tròn một năm từ ngày quen biết. Từ giây phút ban đầu đầy những hờn giận, rồi trở thành thân thiết từ khi nào chẳng biết nữa! Để có thế gọi í ới mỗi khi vui buồn, lúc khó khăn và cả giây phút hạnh phúc …đều muốn sẽ chia và có thể sẽ chia! Nơi nào ở đây anh đã đi qua?! Nơi nào anh từng dừng bước?! Công trường anh đang xây dựng nằm ở nơi nào?! Cô lại đưa mắt lên bầu trời và tự hỏi.
-Muộn rồi, về thôi chị! - Tiếng của nhóc kéo cô trở về thực tại.
-Muộn quá rồi!
Đêm huyền diệu. Đi ngủ trong một đêm xứ lạ thế này phí quá chị nhỉ! Cô mỉm cười trước sự lý giải của nhóc và "vú già".
Ừ! Dù sao cô cũng có một đêm đáng nhớ, để nhớ ở Cần Thơ. Để rồi khi về không nuối tiếc!
ĐÊM BÌNH YÊN!
11h đêm rồi, vậy mà cái miệng lại chóp chép thèm cafe mới chết chứ!
May cho nó là hôm nay nhà có đầy đủ các loại cafe (bột, uống liền). Cafe chính hãng có, cafe tự rang cũng có!
Giờ mà pha phin chắc hơi lâu nhỉ! Nó xách máy ra, đổ nước, bỏ cafe và ấn... Mùi cafe nồng nàn khắp gian bếp. Ly thứ ba rồi, sáng sớm hơi lạnh nên nó làm ly sữa, chiều nắng - đen đá và giờ... đen không đá- ít đường.
Ngồi trong phòng mà nhâm nhi cafe thì không ngon lắm. Nó mở cửa, bước ra sân bên cạnh bụi cải củ đang khoe sắc- tiếc là không thơm như những loài hoa nở về đêm. Nó thèm một đóa quỳnh hay dạ hương! Bất chợt nhớ đến cây hoa có hình loa kèn, thân bụi ở trước cửa khoa Văn năm xưa- cây hoa gắn với một thời để thương và một thời để nhớ của nó.
Mà cây cải lớn nhanh thật, lớn trông thấy luôn. Mới hôm nào còn nhỏ xíu mà giờ cao gần bằng cây mai rồi, cành lá sum suê nữa chứ! Nhìn rất lạ! Tự nhiên giữa sân có cây rau trổ bông khoe màu trắng pha tím nhạt gợi cảm giác tinh khôi, trong trẻo, nhẹ nhàng.
Nó ngồi bên ly cafe, bên những chùm hoa cải và thì thầm câu hát ... Làn gió se lạnh thoáng qua. Nó khẽ rùng mình! Những giọt mưa ban tối còn sót lại, đong đưa trên nhánh lá, giọt mưa nào đó vô tình rơi vào ly cafe.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời, vài vì sao nhấp nháy như nhắc nó rằng đã muộn, rằng ngày mai còn lên lớp, rằng... Nó mỉm cười, tay xoay xoay ly cafe, nhâm nhi từng chút đắng. Tiếng dế ở đâu đó vang lên trong không gian.
Đêm bình yên lạ!
Nó trở vào nhà với một cảm xúc khác mà không thể nói thành lời.
May cho nó là hôm nay nhà có đầy đủ các loại cafe (bột, uống liền). Cafe chính hãng có, cafe tự rang cũng có!
Giờ mà pha phin chắc hơi lâu nhỉ! Nó xách máy ra, đổ nước, bỏ cafe và ấn... Mùi cafe nồng nàn khắp gian bếp. Ly thứ ba rồi, sáng sớm hơi lạnh nên nó làm ly sữa, chiều nắng - đen đá và giờ... đen không đá- ít đường.
Ngồi trong phòng mà nhâm nhi cafe thì không ngon lắm. Nó mở cửa, bước ra sân bên cạnh bụi cải củ đang khoe sắc- tiếc là không thơm như những loài hoa nở về đêm. Nó thèm một đóa quỳnh hay dạ hương! Bất chợt nhớ đến cây hoa có hình loa kèn, thân bụi ở trước cửa khoa Văn năm xưa- cây hoa gắn với một thời để thương và một thời để nhớ của nó.
Mà cây cải lớn nhanh thật, lớn trông thấy luôn. Mới hôm nào còn nhỏ xíu mà giờ cao gần bằng cây mai rồi, cành lá sum suê nữa chứ! Nhìn rất lạ! Tự nhiên giữa sân có cây rau trổ bông khoe màu trắng pha tím nhạt gợi cảm giác tinh khôi, trong trẻo, nhẹ nhàng.
Nó ngồi bên ly cafe, bên những chùm hoa cải và thì thầm câu hát ... Làn gió se lạnh thoáng qua. Nó khẽ rùng mình! Những giọt mưa ban tối còn sót lại, đong đưa trên nhánh lá, giọt mưa nào đó vô tình rơi vào ly cafe.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời, vài vì sao nhấp nháy như nhắc nó rằng đã muộn, rằng ngày mai còn lên lớp, rằng... Nó mỉm cười, tay xoay xoay ly cafe, nhâm nhi từng chút đắng. Tiếng dế ở đâu đó vang lên trong không gian.
Đêm bình yên lạ!
Nó trở vào nhà với một cảm xúc khác mà không thể nói thành lời.
CHIA TAY
-Chia tay nhé!
-Chia tay?!
Anh tròn mắt nhìn nó.
- Nó gật đầu.
-Không! Không thể!
-Vì sao không?! Người ta chia tay nhau ầm ầm đấy thôi!
-Không!
Anh nhìn nó mắt ngân ngấn nước.
Nó vẫn lạnh lùng dù lòng như đứt từng khúc. Đau vô cùng.
Anh bước đi. Nó hỏi, giọng run run:
-Anh về?!
-Không, anh đi mua điều thuốc.
Vậy là anh đang căng thẳng rồi. Mỗi khi căng thẳng quá mức anh mới cần đến thuốc lá. Anh trở vào với gói thuốc trên tay.
-Vì sao phải chia tay?!
-Không vì sao cả!
-Có lý do, anh sẽ chấp nhận mà không níu giữ em nữa!
-Em yêu người khác rồi!
-Có thật không?!
-Thật mà! Người đó cũng yêu em nhiều!
-Hơn anh! - Anh biết.
-Anh có nhiều thứ rồi, không có em thì sao đâu!
Anh ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mắt nó, nhìn mà chẳng nói gì. Nó cúi đầu, tay xoay xoay ly nước.
-Đừng làm nó vỡ đó! - Anh cười.
Nó ngước lên, nhìn anh,cười mà đau đến tột cùng. Làm sao đây! Làm sao bây giờ! Nó không thể đến với anh được! Không thể! Tính cách của anh với nó ...không thể hòa hợp. Nó biết nên sợ ...
-Thôi, anh về đi, muộn rồi đấy! -Nó thì thầm!
Anh đứng dậy, chào nó, cùng rất nhỏ.
-Anh ôm em lần cuối được không?!
Nó cúi xuống, cố giấu giọt nước mắt như chực để lăn khỏi bờ mi. Anh kéo nó vào lòng, hai cánh tay vững chắc ôm chặt nó - thật ấm áp. Anh vuốt nhẹ mái tóc nó như bao lần. Nó giụi đầu vào ngực anh - mùi hương quen thuộc quá, nhớ quá, dẫu đang ở trong vòng tay anh. Nó sợ, sợ anh buông tay; nó cũng sợ mình không buông anh ra được. Sợ vô cùng!
Anh nhẹ nhàng lần tìm bờ môi nó, hôn thật sâu, ngọt ngào, ấm áp... Rồi chia tay mãi mãi.
Nụ hôn cuối cùng, cái ôm cuối cùng. Mấy ai có được và biết được điều đó như nó không?!
-Chia tay?!
Anh tròn mắt nhìn nó.
- Nó gật đầu.
-Không! Không thể!
-Vì sao không?! Người ta chia tay nhau ầm ầm đấy thôi!
-Không!
Anh nhìn nó mắt ngân ngấn nước.
Nó vẫn lạnh lùng dù lòng như đứt từng khúc. Đau vô cùng.
Anh bước đi. Nó hỏi, giọng run run:
-Anh về?!
-Không, anh đi mua điều thuốc.
Vậy là anh đang căng thẳng rồi. Mỗi khi căng thẳng quá mức anh mới cần đến thuốc lá. Anh trở vào với gói thuốc trên tay.
-Vì sao phải chia tay?!
-Không vì sao cả!
-Có lý do, anh sẽ chấp nhận mà không níu giữ em nữa!
-Em yêu người khác rồi!
-Có thật không?!
-Thật mà! Người đó cũng yêu em nhiều!
-Hơn anh! - Anh biết.
-Anh có nhiều thứ rồi, không có em thì sao đâu!
Anh ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mắt nó, nhìn mà chẳng nói gì. Nó cúi đầu, tay xoay xoay ly nước.
-Đừng làm nó vỡ đó! - Anh cười.
Nó ngước lên, nhìn anh,cười mà đau đến tột cùng. Làm sao đây! Làm sao bây giờ! Nó không thể đến với anh được! Không thể! Tính cách của anh với nó ...không thể hòa hợp. Nó biết nên sợ ...
-Thôi, anh về đi, muộn rồi đấy! -Nó thì thầm!
Anh đứng dậy, chào nó, cùng rất nhỏ.
-Anh ôm em lần cuối được không?!
Nó cúi xuống, cố giấu giọt nước mắt như chực để lăn khỏi bờ mi. Anh kéo nó vào lòng, hai cánh tay vững chắc ôm chặt nó - thật ấm áp. Anh vuốt nhẹ mái tóc nó như bao lần. Nó giụi đầu vào ngực anh - mùi hương quen thuộc quá, nhớ quá, dẫu đang ở trong vòng tay anh. Nó sợ, sợ anh buông tay; nó cũng sợ mình không buông anh ra được. Sợ vô cùng!
Anh nhẹ nhàng lần tìm bờ môi nó, hôn thật sâu, ngọt ngào, ấm áp... Rồi chia tay mãi mãi.
Nụ hôn cuối cùng, cái ôm cuối cùng. Mấy ai có được và biết được điều đó như nó không?!
VIẾT CHO MỘT NGƯỜI ĐÃ XA!
Mười mấy năm rồi ấy nhỉ!
Mười mấy năm đủ để biết rằng ai nhớ, ai quên! Nhưng quan trọng gì đâu chuyện nhớ, chuyện quên! Thi thoảng trong giấc mơ êm đềm ta lại hiện về trong nhau theo từng nỗi nhớ khi nhẹ nhàng, vu vơ; khi da diết, day dứt không nguôi.
Hôm nay, em có dịp về ngang qua lối cũ! Hàng phượng vĩ vẫn đỏ rực như mùa hè năm xưa! Con đường nhỏ dẫn lối ta đi giờ được mở rộng hơn rồi! KTX mỗi ngày ta đi về vẫn còn đấy, duy chỉ hàng cây đã rợp bóng cả khuôn viên.
Hôm nay, em dẫn trò về trường xưa thi đấu. Đi ngang qua lớp học cũ để đến nhà đa chức năng, trái tim như có ai bóp chặt, nghèn nghẹn, đau buốt. Mọi thứ tưởng đã chôn vùi theo thời gian chợt bùng dậy trong em, đốt cháy trái tim vốn yếu mềm của con nhóc mười mấy năm trước và của người phụ nữ trong em hôm nay.
Em đứng giữa sân trường, mắt ngước lên vòm phượng vĩ và bất chợt thấy anh mắt ai đang mỉm cười trên đó! Tiếng ve kêu râm ran chẳng khác nào mùa hè năm cũ. Tiếng cô bé học trò nhắc cô chụp hình kéo em về thực tại. Em men theo cầu thang lên gác hai của khoa Văn - nơi mà anh - em hay ngồi ôn bài vào buổi chiều. Nơi có nhánh phượng vĩ la đà tận hành lang, mỗi khi giận anh em thường tuốt lá phượng vĩ thả bay bay trong gió. Nơi có ô cửa hình tròn trông xuống sân trường- Anh từng bảo rằng sau này sẽ xây một ngôi nhà cao tầng, có một căn phòng thật đẹp với cửa sổ quay ra phố - là nơi em soạn bài hay viết lách. - Ôi! Những ước mơ của tuổi trẻ, rất trẻ nhưng không trẻ chút nào!
Tình đầu, đẹp nhưng lại mong manh. Em hiểu điều đó nên chấp nhận sự thật này dù có khó khăn rất nhiều!
Khó khăn để quên nhau, khó khăn để có được tình yêu mới, cả khó khăn cho ngày gặp lại. Tất cả. Nhưng em đã làm được tất cả! Em giỏi không nào?!
Chúng ta đã có một gia đình, có những đứa con đáng yêu và có một nửa đáng trân trọng. Ít nhất ta đã có một lần gặp lại, được nói với nhau một lời dẫu chẳng ra đầu ra đuôi nhưng làm nhẹ lòng nhau rất nhiều!
Mười mấy năm trôi qua. Hôm nay cơn mưa đầu mùa hạ kéo em về với kỷ niệm! Một chút bồi hồi khi nghĩ đến ngày đầu tiên anh vụng về nói lời thương nhớ, dẫu ngày nào cũng gặp mặt, cùng học, cùng ăn, cùng chơi...
Một chút xao xuyến khi nghĩ đến nụ hôn đầu- còn quá vụng dại phải không?!
Nhớ về anh, một chút thôi, đủ để viết ra những dòng này, sau đó lại quên anh để tiếp tục với cuộc sống và công việc hiện tại. Cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh! Thế nhé!
Mười mấy năm đủ để biết rằng ai nhớ, ai quên! Nhưng quan trọng gì đâu chuyện nhớ, chuyện quên! Thi thoảng trong giấc mơ êm đềm ta lại hiện về trong nhau theo từng nỗi nhớ khi nhẹ nhàng, vu vơ; khi da diết, day dứt không nguôi.
Hôm nay, em có dịp về ngang qua lối cũ! Hàng phượng vĩ vẫn đỏ rực như mùa hè năm xưa! Con đường nhỏ dẫn lối ta đi giờ được mở rộng hơn rồi! KTX mỗi ngày ta đi về vẫn còn đấy, duy chỉ hàng cây đã rợp bóng cả khuôn viên.
Hôm nay, em dẫn trò về trường xưa thi đấu. Đi ngang qua lớp học cũ để đến nhà đa chức năng, trái tim như có ai bóp chặt, nghèn nghẹn, đau buốt. Mọi thứ tưởng đã chôn vùi theo thời gian chợt bùng dậy trong em, đốt cháy trái tim vốn yếu mềm của con nhóc mười mấy năm trước và của người phụ nữ trong em hôm nay.
Em đứng giữa sân trường, mắt ngước lên vòm phượng vĩ và bất chợt thấy anh mắt ai đang mỉm cười trên đó! Tiếng ve kêu râm ran chẳng khác nào mùa hè năm cũ. Tiếng cô bé học trò nhắc cô chụp hình kéo em về thực tại. Em men theo cầu thang lên gác hai của khoa Văn - nơi mà anh - em hay ngồi ôn bài vào buổi chiều. Nơi có nhánh phượng vĩ la đà tận hành lang, mỗi khi giận anh em thường tuốt lá phượng vĩ thả bay bay trong gió. Nơi có ô cửa hình tròn trông xuống sân trường- Anh từng bảo rằng sau này sẽ xây một ngôi nhà cao tầng, có một căn phòng thật đẹp với cửa sổ quay ra phố - là nơi em soạn bài hay viết lách. - Ôi! Những ước mơ của tuổi trẻ, rất trẻ nhưng không trẻ chút nào!
Tình đầu, đẹp nhưng lại mong manh. Em hiểu điều đó nên chấp nhận sự thật này dù có khó khăn rất nhiều!
Khó khăn để quên nhau, khó khăn để có được tình yêu mới, cả khó khăn cho ngày gặp lại. Tất cả. Nhưng em đã làm được tất cả! Em giỏi không nào?!
Chúng ta đã có một gia đình, có những đứa con đáng yêu và có một nửa đáng trân trọng. Ít nhất ta đã có một lần gặp lại, được nói với nhau một lời dẫu chẳng ra đầu ra đuôi nhưng làm nhẹ lòng nhau rất nhiều!
Mười mấy năm trôi qua. Hôm nay cơn mưa đầu mùa hạ kéo em về với kỷ niệm! Một chút bồi hồi khi nghĩ đến ngày đầu tiên anh vụng về nói lời thương nhớ, dẫu ngày nào cũng gặp mặt, cùng học, cùng ăn, cùng chơi...
Một chút xao xuyến khi nghĩ đến nụ hôn đầu- còn quá vụng dại phải không?!
Nhớ về anh, một chút thôi, đủ để viết ra những dòng này, sau đó lại quên anh để tiếp tục với cuộc sống và công việc hiện tại. Cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh! Thế nhé!
MỐI TÌNH ĐẦU!
Thế là hết! Hết thật rồi! Bên anh bây giờ là người con gái khác. Tôi hiểu là điều đó sẽ đến, nhưng không phải là lúc này. Mắt tôi hoa lên, chân tay bủn rủn, tim như ngừng đập và lòng nhói đau. Anh đấy ư? Người mà tôi tha thiết yêu thương và hy vọng. Anh cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của tôi.
Cầm ly rượu trên tay, tôi thấy ánh mắt anh đang cười trong đó. Nhưng rồi … bên anh không phải là tôi. Không phải. Và tôi thấy mình như đang bay. Vâng! Tôi đang bay! Tôi sẽ bay thật xa để đừng bao giờ thấy anh nữa! Rồi tôi thấy đi trên một dòng sông. Dòng sông của tôi toàn là nước mắt. Dòng sông ơi! Sông hãy chỏ tất cả những kỷ niệm của tôi đi xa, cho tôi đừng bao giờ nhớ tới anh nữa. Vậy mà trong cơn say, tôi đã gọi tên anh. Anh đến, lặng lẽ ngồi bên tôi.
- Không! Anh về đi! Anh về đi!
Tôi cố gào lên trong tiếng nấc nở nghẹn ngào. Người ta bảo “con gái nói nắng là mưa”. Thực tình lúc đó tôi chỉ ước gì mình được ở trong vòng tay của anh, được nghe anh vỗ về, an ủi. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu được điều đó. Anh tin lời bạn bè mà không tin tôi. Anh nghĩ răng tôi đã có người con trai khác. Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt mà đã bao lần tôi soi bóng hình mình rong đó đã nói với tôi một điều : Rằng anh chưa quên tôi, chưa quên đi những ngày đầu của cuộc đời sinh viên, chưa quên đi mối tình đầu của anh và tôi. Anh vui khi thấy tôi cười; anh buồn khi tôi khóc; anh lo lắng mỗi khi tôi ốm dâu; trầm ngâm và lặng lẽ khi tôi cười với người con trai nào đó. Với anh, tôi là cổ động viên nhiệt tình nhất trong mỗi trận thi đấu. Anh nhìn tôi sung sướng những lúc chiến thắng. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức… Chúng tôi chia tay nhau không một lời từ biệt. Chúng tôi không dám vượt lên dư luận mà mặc cho dòng đời đưa đẩy. Chỉ biết khi thật sự mất nhau mới cảm thấy nuối tiếc vô cùng!!!
Ra trường, khoảng cách về thời gian và không gian phần nào hàn gắn vết thương trog lòng tôi. Tôi đã tìm cho mình nửa còn lại của cuộc đời. Anh cũng vậy. Và thật tình cờ khi chúng tôi cùng theo một khóa học mới . Gặp lại nhau, anh lặng im như không hề quen biết; nhưng lặng lẽ nhìn theo rồi vội vàng quay đi khi tôi vô tình bắt gặp.
Người xưa ơi! Ở phương trời xa xôi ấy anh có biết rằng anh đã một lần nữa làm rỉ máu trái tim người con gái đầu tiên bước vào cuộc đời anh.
Cầm ly rượu trên tay, tôi thấy ánh mắt anh đang cười trong đó. Nhưng rồi … bên anh không phải là tôi. Không phải. Và tôi thấy mình như đang bay. Vâng! Tôi đang bay! Tôi sẽ bay thật xa để đừng bao giờ thấy anh nữa! Rồi tôi thấy đi trên một dòng sông. Dòng sông của tôi toàn là nước mắt. Dòng sông ơi! Sông hãy chỏ tất cả những kỷ niệm của tôi đi xa, cho tôi đừng bao giờ nhớ tới anh nữa. Vậy mà trong cơn say, tôi đã gọi tên anh. Anh đến, lặng lẽ ngồi bên tôi.
- Không! Anh về đi! Anh về đi!
Tôi cố gào lên trong tiếng nấc nở nghẹn ngào. Người ta bảo “con gái nói nắng là mưa”. Thực tình lúc đó tôi chỉ ước gì mình được ở trong vòng tay của anh, được nghe anh vỗ về, an ủi. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu được điều đó. Anh tin lời bạn bè mà không tin tôi. Anh nghĩ răng tôi đã có người con trai khác. Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt mà đã bao lần tôi soi bóng hình mình rong đó đã nói với tôi một điều : Rằng anh chưa quên tôi, chưa quên đi những ngày đầu của cuộc đời sinh viên, chưa quên đi mối tình đầu của anh và tôi. Anh vui khi thấy tôi cười; anh buồn khi tôi khóc; anh lo lắng mỗi khi tôi ốm dâu; trầm ngâm và lặng lẽ khi tôi cười với người con trai nào đó. Với anh, tôi là cổ động viên nhiệt tình nhất trong mỗi trận thi đấu. Anh nhìn tôi sung sướng những lúc chiến thắng. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức… Chúng tôi chia tay nhau không một lời từ biệt. Chúng tôi không dám vượt lên dư luận mà mặc cho dòng đời đưa đẩy. Chỉ biết khi thật sự mất nhau mới cảm thấy nuối tiếc vô cùng!!!
Ra trường, khoảng cách về thời gian và không gian phần nào hàn gắn vết thương trog lòng tôi. Tôi đã tìm cho mình nửa còn lại của cuộc đời. Anh cũng vậy. Và thật tình cờ khi chúng tôi cùng theo một khóa học mới . Gặp lại nhau, anh lặng im như không hề quen biết; nhưng lặng lẽ nhìn theo rồi vội vàng quay đi khi tôi vô tình bắt gặp.
Người xưa ơi! Ở phương trời xa xôi ấy anh có biết rằng anh đã một lần nữa làm rỉ máu trái tim người con gái đầu tiên bước vào cuộc đời anh.
BIỂN ĐÊM
Người con gái đưa mắt nhìn về biển
Biển mênh mang và sóng mãi dạt dào
Một thoáng chơi vơi giữa đêm xứ lạ
Cố dằn lòng…sao vẫn thấy nao nao.
Đà Nẵng tháng 7/2011.
Biển mênh mang và sóng mãi dạt dào
Một thoáng chơi vơi giữa đêm xứ lạ
Cố dằn lòng…sao vẫn thấy nao nao.
Đà Nẵng tháng 7/2011.
VỀ ĐÀ NẴNG
Em lại trở về Đà Nẵng cùng anh
Giữa một chiều nắng vàng rót mật
Biển xanh ru đón bước chân lữ khách
Dòng sông Hàn nhè nhẹ êm trôi.
Thương nhớ nhiều Đà Nẵng mến yêu ơi
Nụ cười ai thay bao lời muốn nói
Chiều bình yên góc phố người đang đợi
Chẳng phải hẹn hò…sao bối rối, bâng khuâng.
Lời ai thì thầm cho sóng lòng trào dâng
Vầng trăng em nghiêng mình bên biển biếc
Gió mơn man ngàn lời yêu tha thiết
Có trăng bên đời…biển bớt mênh mông.
Giữa một chiều nắng vàng rót mật
Biển xanh ru đón bước chân lữ khách
Dòng sông Hàn nhè nhẹ êm trôi.
Thương nhớ nhiều Đà Nẵng mến yêu ơi
Nụ cười ai thay bao lời muốn nói
Chiều bình yên góc phố người đang đợi
Chẳng phải hẹn hò…sao bối rối, bâng khuâng.
Lời ai thì thầm cho sóng lòng trào dâng
Vầng trăng em nghiêng mình bên biển biếc
Gió mơn man ngàn lời yêu tha thiết
Có trăng bên đời…biển bớt mênh mông.
!!!!
Này thì nắng, này thì gió, này thì hoa...
Sao lòng người vẫn khép!!!
Qua những con đường đầy hoa cỏ sao lòng ta cứ mãi thấy đơn côi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)