DÌ TÔI [/ALIGN]
Ông mặt trời chào tôi đi ngủ. Chị Hằng lại vẫy chào tôi với rất nhiều em sao nhỏ chi chít xung quanh. Trời tối rồi. Khẽ liếc đọc qua đề tập làm văn; lòng tôi thắt lại như bị một mũi tên xuyên qua. Đề bài có liên quan đến một chuyện mà lâu nay làm tôi day dứt mãi. Chợt thấy buồn! Lôi mấy tập ảnh cũ ra xem lại, không hế có một bức hình của người ấy. Hối hận quá! Thôi! Đi ngủ! Mai còn đi học sớm. Mãnh đất Ia Grai đêm nay ôi sao lạnh!
Từng cơn gió mát rượi thoảng qua. Ủa! Sao chân tay mình lại ngắn thế này? A! Mình đang đọc “Drông Dư”- Một quyển sách mà tôi rất thích.
Bỗng … Rầm!
-A… a… a … Mẹ ơi! Đau quá! Hu … hu…
-Cái gì vậy hả bé? – Một giọng nói dường như rất quen thuộc vang lên.
A! Dì của tôi kìa! Dì tất tưởi chạy ra đỡ tôi, tay vẫn còn dính bọt xà phòng. Tôi ngồi ôm đầu dưới gốc cây mít khóc rống lên. Dì dỗ thế nào tôi cũng không nín. Dì bế tôi lên và dỗ dành nhỏ nhẹ, tôi càng khóc to hơn để được dì bế mãi. Rồi dì bỗng kêu lên:
- Ôi trời ơi! Đầu bé như quả tạ ấy! Coi đất nứt hết rồi kìa!
Tôi tròn xoe mắt, chớp chớp, dụi nước mắt rồi tụt khỏi vòng tay dì và mò mẫm dưới đất. Tôi nín khóc rồi! Hóa ra là ke của dì để dỗ tôi mà thôi, chẳng có vết nứt hay lỗ thủng nào dưới đất cả. Dì cười xòa, khuôn mặt hiền dịu biết bao, đôi má ửng hồng vì cái nắng gắt. Gió thoảng qua dịu mát tâm hồn.
Chợt có cái gì đó đang thay đổi. Tôi bỗng thấy mình như cao hơn và gần như bằng dì. Rồi lại thấy Dì mang hành lí ra bến xe. Tôi cẩm nhận được sẽ có cái gì đó đang xảy ra. Và đúng vậy! Dì xa rời tôi để trở về với quê hương, với căn nhà cũ và người mẹ đang từng ngày mong ngóng. Chú phụ xe nói lớn:
-Nhanh lên nào! Sắp tới giờ khởi hành rồi!
Tôi hét lên:
- Dì ơi! Dì đừng đi! Ở lại với bé dì đi ơi!
Rồi tôi đứng đó khóc tức tưởi nhưng hình như dì không nghe thấy. Chuyến xe Dì ngồi đi mất rồi, tôi muốn ngăn lại cũng không được. Một bức tường vô hình ngăn cách giữa tôi và dì. Tôi vẫn thấy dì đang làm gì đó ở nhà những tôi không thể chạm vào được, cứ như gì đang ở rất xa, xa đến nghìn trùng sông núi; mặc dù dì đang ở trước mắt tôi.
Dì thay đổi nhiều qua! Mái tóc xoăn đen bóng, óng mượt xưa kia giờ đã một phần cháy nắng. Đen sạm đi làn da ửng hồng của dì. Tuổi xuân phai tàn. Dì gầy quá đi , thân hình bé nhỏ làm việc như con thoi. Đôi mắt của dì chứa chất nổi buồn khó tả. Rối bất chợt dì biến mất, tôi không thấy dì nữa. Dì đi đâu? Dì ơi!
Tôi chợt tỉnh giấc mộng. Hơi ngạc nhiên vì thấy mình đang nằm dưới đất! Thì ra cú rơi từ cây xuống ban nảy chỉ là một giấc mơ. Ôi ! Nhưng cảm giác được gì bế vẫn còn; mùi hương của dì vẫn thoang thoảng lưu trong tâm trí tôi. Nhớ dì quá! Tôi chỉ muốn hét lên:
-Dì ơi! Bé nhớ dì lắm!
Nhưng biết làm sao?! Trong cuộc sống, sự li biệt cứ xảy ra, điều gì qua không thể níu léo. Dù cố gắng hay chế tạo ra chiếc máy níu giữ thời gian đi chăng nữa thì thời gian vẫn cứ trôi. Con người đều cảm nhận giây phút chia xa với biển nước mắt. Không thể ở mãi bên nhau, mỗi người phải đi đến những chân trời của riêng mình. Tôi và dì cũng không ngoại lệ. Ông trời đã phán quyết rằng người tôi phải rời xa là dì – người tôi yêu thương nhất…
Trời vẫn chưa sáng. Trên bầu trời vẫn còn vài vì sao hấp háy mắt với tôi. Mọi người vẫn đang yên giấc. Cảnh vật bỗng nhiên đẹp đến lạ kỳ. Ánh trăng soi sáng cây thông cạnh nhà trông như một người khổng lồ, người ấy đang thì thầm với tôi rằng : “Hãy thể hiện lòng yêu thương và sự nhớ nhung của bạn đi!”. Một cảm xúc dâng trào. Tôi thắp cây nến và bắt đầu những dòng chữ để gửi đến dì. Dì ơi! Khi nào rảnh bé sẽ về thăm dì! Dì nhé!
Dì ơi! Bé nhớ dì lắm!
Tháng 10 năm 2007
Nay SuNa
DẤU ẤN NGƯỜI THẦY
( Kính tặng thầy Thuận)
Thấm thoắt đã hơn ba năm tôi được sống và học tập dưới mái trường Nội trú thân yêu. Bao kỷ niệm đã đi vào quá khứ, giờ đây chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp lưu luyến trong tâm trí tôi.
Mỗi khi Ngày Nhà giáo Việt Nam đến gần tôi lại nhớ về thầy cô giáo cũ đã từng dạy dỗ tôi .
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh tôi hồi lớp 7. Hồi ấy, thầy giáo dạy môn toán lớp tôi là thầy Thuận, thầy dạy rất giỏi nhưng lại vô cùng nghiêm khắc. Tôi không thể nào quên hình ảnh thầy trong buổi học đầu tiên khi thầy bước vào lớp. Dáng vẻ trang nghiêm, tác phong chuẩn mực, cả tiếng giày của thầy cũng đã in sâu vào tâm trí tôi…Lúc đó, cả lớp tôi rơi vào không gian lặng im đến ngộp thở, không một tiếng động dù nhẹ, chỉ nghe thấy tiếng run run của những ngón tay và tiếng đập thình thịch của con tim trong lồng ngực mỗi người. Hình như thầy hiểu được tâm trạng chúng tôi nên cất tiếng:
-Các em cứ coi thầy như bao thầy cô khác, đừng sợ , như thế không học được đâu.
Cả lớp thở phào và bắt đầu với bài học đầu tiên. Đúng như người ta nói, trước lạ sau quen. Một thời gian sau lớp tôi cũng đã quen với tính cách và phương pháp dạy của thầy, nghiêm khắc nhưng rất vui tính.
Tôi vốn là đứa nhút nhát, rụt rè chẳng bao giờ giám giơ tay phát biểu, lại còn có cái tật hay giật mình nữa chứ, nên thầy rất hay để ý đến tôi. Hôm ấy là thứ 4, thầy gọi bạn Thông lên làm bài tập số 36. Xong thầy quay xuống lớp xem ai không làm bài thì thầy gọi lên.
-Veh, lên làm bài tập số 37.
Tôi giật bắn cả người, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.
-Thưa thầy em không làm được ạ!
Thầy quát lê thật to:
-Sao lại không làm được! Em đã làm bài chưa?
Rồi thầy lấy vở tôi để kiểm tra.
-Trong vở làm rồi, sao lên bảng không làm được là sao?
Thế là thầy phát hiện lớp tôi thường chép vở của nhau. Thầy hỏi lại tôi lần nữa:
-Em chép bài của ai?
Tôi run run:
-Thưa thầy, em chép bài bạn Thư ạ!
Thầy hỏi tiếp:
-Nếu bố mẹ em không làm mà đi gặt lúa người khác thì liệu có được không?
Tôi chẳng biết nói gì ngoài hai “không”.
Rồi thầy chợt đổi giọng:
-Em có biết vì sao thầy gọi em không? Vì em là một đứa có lá gan thỏ đế, nhát gan nhất lớp…
Nghe thầy nói xong , tôi xúc động đến nghẹn ngào. Đôi mắt tôi như ứa động giọt lệ nhưng tôi cố kìm lại. Tôi muốn nói ngàn lời xin lỗi thầy những không nói nên lời.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã hết năm học. Mùa hè lại đến, chúng tôi lại cùng nhau ríu rít về làng.
Sau ba tháng hè, năm học mới bắt đầu. Chúng tôi phải xa ngôi trường cũ thân thương đầy kỷ niệm và xa cả thầy. Thầy đã chuyển trường mà tôi không kịp nói lời chào trước khi thầy đi. Tôi vẫn hằng mong một ngày nào đó được gặp lại thầy, được nói với thầy ngàn lời biết ơn .
“Thầy ơi! Em nhớ thầy lắm!”. Kỷ niệm về thầy dưới mái trường này em sẽ không bao giờ quên.
-Kor H’Veh-[/ALIGN]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét