Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Mênh mang cao nguyên( Phần cuối)

Sau đợt thi tuyển công chức, Huệ về nhận công tác ở một huyện biên giới phía tây. Cầm quyết định đến nơi nhận việc, lòng hơi thất vọng trước những đứa học trò đang đùa nghịch trên sân trường, da đứa nào đứa nấy đen nhẻm đen nhèm như cột nhà cháy. Duy chỉ có đôi mắt, những đôi mắt nâu với hàng mi cong vút, ngơ ngác nhìn Huệ như dò hỏi. Thầy Hiệu trưởng nhận quyết định rồi đưa Huệ đi thăm cơ sở vật chất… Các em học sinh dừng hẳn những trò chơi, nhìn Huệ rồi nhìn nhau và nói bằng tiếng đại phương. Huệ thấy lo lo. Đoán được điều đó, thầy Hiệu trưởng nói:
-Các em ngoan và hièn lắm! Em gần gũi học sinh thì mọi chuyện sẽ tốt thôi mà.
Những ngày đầu tiên thật khó khăn với cô giáo trẻ. Sự bất đồng về ngôn ngữ, sự khác biệt về phong tục tập quán. Làm sao để đảm bảo được chất lượng giáo dục trong khi việc duy trì sỉ số đã là việc khó rồi. Khó khăn nhất là vào mùa lễ hội… Huệ nhớ như in giấy xin phép của một học sinh: “Thưa cô! Hôm nay, gia đình em uống rượu, em xin cô cho phép em ở nhà uống rượu cùng gia đình…”. Xin phép nghỉ học để ở nhà uống rượu? Có quá đáng lắm không?! May mà có các anh chị đồng nghiệp giải thích nên Huệ mới hiểu, chút xíu nữa thôi là cô đã phê bình học trò rồi.
Một lần, Huệ theo lũ học trò vào làng dự lễ đâm trâu. Từ xa, tiếng cồng chiền ngân vang làm xao động cả một vùng rừng núi cao nguyên, đưa những bàn chân trần bốn phương về đây tụ họp. Đến gần, những chàng trai tay đao, tay khiên nhịp nhàng theo tiếng chiêng. Thỉnh thoảng, họ “hú” lên lên một cách thích thù. “Phập” – Con trâu ngã lăn quay. Huệ ngất xỉu tại chỗ, mọi người phải đưa cô về một nhà dân gần đấy nằm nghỉ. Từ đấy nghe nói đâm trâu là Huệ không dám đi nữa.
Có những kỷ niệm thật đẹp với mảnh đất cao nguyên mà suốt đời Huệ cũng không quên được. Đó là những ngày mùa thu hoạch cà phê, Huệ cùng học trò đi lao động. Lần đầu tiên cô thấy cà phê nhiều đến vậy. Những chùm cà phê chín mọng, căng tròn. Người ta căng những chiếc bạt dưới gốc cây, tiếng hạt rơi xuống lộp bộp nghe như tiếng mưa rơi trên phiến lá. Tiếng hát, tiếng cười, tiếng trò chuyện râm ran không dứt. Các em học sinh chọn những quả cà phê to nhất bỏ vào miệng, rồi thi nhau xem lưỡi ai đen hơn – Thật hết chỗ nói!
Nhớ lời dạy của thầy Hiệu trưởng, Huệ luôn gần gũi, chia sẽ với các em, nhất là các em ở tuổi mới lớn. Tranh thủ ngày nghỉ, cô vượt mấy chục cây số về thăm gia đình từng học sinh. Có hạnh phúc nào hơn khi được làm thấy giáo, cô giáo. Nhưng thật hạnh phúc khi được đem tri thức, ánh sáng văn hóa đến với vùng sâu, vùng xa của tổ quốc. Nếu một lần đến với những bản làng Tây Nguyên, bạn sẽ cảm nhận được những tình cảm chân thành, sâu nặng của bà con nơi đây. Huệ không cầm được nước mắt khi bác phụ huynh cứ cầm tay cô lắc lấy lắc để, đôi mắt như cười, như nói với cô bao điều mà ngôn ngữ không thể diễn tả được. Mỗi lần cô giáo đến thăm, bà con lại gói ghém khi quả bầu, quả bí … Những món quả tuy nhỏ nhưng chứ đựng tình cảm chân thành và tấm lòng “tôn sư trọng đạo” của bà con dân bản.
Chiều nay, cô đi vận động em học sinh có ý định bỏ học trở lại trường. Khi ngang qua đồi cà phê, Huệ dừng lại, cô thở mạnh như căng cả lồng ngực đón nhận hương thơm nồng nàn. Hoa cà phê trắng xóa, từng chùm, từng cành, từng cây và cả đồi, đồi nọ tiếp đồi kia, cả một vùng rộng lớn ngào ngạt hương sắc cà phê. Huệ chợt nhớ đến cô chủ quán năm xưa. Quán của cô tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách bởi cô cảm nhận được sự lắng động, kết tinh của giọt cà phê đó. Có một lần, Huệ vô tình nghe cô chủ quán nhắc nhở một vị khách: “Xin đừng để rơi dù chỉ là một giọt cà phê, bởi đó không chỉ là mồ hôi, nước mắt của người làm ra nó mà còn là sự kết tinh của đất trời cao nguyên. Cà phê là món quà vô giá mà đất trời ban tặng cho cho miền cao nguyên này!”.
Huệ lên xe, nhấn ga, chiếc xe lao vút đi giữa những đồi cà phê, cao su lộng gió, qua một quả đồi trống- hình như là khu quy hoạch cho nhà máy chế biến nông sản trong tương lai. Huệ chợt thấy yêu hơn bao giờ hết miền đất cao nguyên mênh mang này!

11 nhận xét:

  1. Anonymous writes:Cảm thương cho các cô giáo mang cái chữ lên non quá, thế nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, đâu đó cũng có những người mang cái chữ đến cho các em học sinh cũng khá vất vả. Tôi viết bài này cùng Share với cô giáo Huệ và tác giả.Nếu Bad thì phê "............"Nếu OK xin làm quà chia xẻ.Trường tôi đếnĐứng dưới chân đồi.Mùa hạ Nắng chói chang,Mùa đông,Mưa lấm láp.Cây không đủ mát,Tháng Bảy Rát chân qua bờ cátCây cầu,Chân yếu đong đưa.Tháng chín trời mưa,Các emĐi đò đến lớp.Thầy trò cùng ướt,Chen nhau một tấm vải dầu,Tháng Mười lầy lội,Đường đi,Sách dép , bó quần.Tháng Mười một mưa dầm,Ngày thầy giáoCác em không đến được.Trời mưa như trút nước,Chén rượu mừngLạnh ướt giọt mưa đông.Tháng Giêng ấm hồng,Lúa thơmVướng tà áo trắngThầy trò cùng nhau cố gắng,Chung xâyMột chữ ước mơ. Chúc Bé cùng cùng các cô giáo miền cao vui vẻ ngày cuối tuần VuZung.

    Trả lờiXóa
  2. Quê hương em Quảng Trị anh hùngGió Lào khê khét nắngGió biển nồng nàn vị mặnThông thốc gió mùa đôngLũ dữ và bão giôngThi nhau thử sức người chống chịu.Em còn quê mới: Bạc Liêu sông nước miền TâyĐồng lúa mênh mông thẳng cánh cò bayThênh thang sáu câu vọng cổĐiệu “Lý ngựa ô” đưa em dzề nơi đóTrong dáng cô dâu.Cao nguyên mênh mangBỡ ngỡ ngày nàoEm đặt chân tớiEm là cô giáo mớiRất trẻ, rất xinh.Ly cà phê đất đỏ ân tìnhTừng giọt đắng níu chân em ở lạiEm thành cô gái cao nguyên.Em là cô giáo của các emChân bước đến trường chân còn trên rẫyKhẳng khiu nắng cháy Da sẫm hạt cà phê.Em chọn nơi này làm quê.Chẳng quên đâu lối cũ ngày vềCao nguyên mênh mang hoa cà phê tinh khiếtKhông biết dối lòngKhông biết dối ngườiTha thiết giữ chân em!* Bé:Quà của bạn Vũ Dũng rất tuyệt. Hương Đài thấy quê mình trong đó. Cũng góp nhặt đôi câu ngỏ, mến gửi vào "cao nguyên mênh mang".

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn Hương Đài,bài của bạn thì không chê vào đâu được, đất Quảng trị-làm cho mình nhớ quê mình quá-Đèo Nhong Dương Liễu đó mà, chắc bạn có biết chứ. chúc bạn vạn sự như ý.

    Trả lờiXóa
  4. Ôi! Hai bác này vào nhà người ta mà làm thơ rồi còn "khen" nhau nữa chứ! Chẳng thấy "khen" chủ nhà tẹo nào cả. Thông cảm vì chủ nhà đang bệnh nên không đáp lễ được!Thân!

    Trả lờiXóa
  5. Ôi thế thì thất lễ với chủ nhà quá, ốm hả em. Chúc em mau chóng hồi phục.

    Trả lờiXóa
  6. *Bạn Vuzung:Chẳng dám nhận lời khen của bạn đâu. Chẳng qua là liều mình thử tóm tắt một quãng đời của Huệ, nhân vật của "Mênh mang cao nguyên" góp với bạn thôi mà. À, qua nhà bạn thấy cửa đóng then cài, có vẻ bí mật lắm? Đèo Nhông Dương Liễu có một chiến công được ghi vào lịch sử đất Võ. Lại thấy lá cờ Islands? Lại đang chống bão số 11 đổ bộ vào Bình Định - Khánh Hoà!?

    Trả lờiXóa
  7. Khách đến chủ nhà không buồn tiếpTìm lời an ủi với nhau thôi!

    Trả lờiXóa
  8. Nhà tôi cửa đóng chẵng cài.Mời ai cứ đến lai rai vài chùm. (chùm thơ- thơ mà rải rác chẳng khác nào các chùm lá trên cây )Gửi Hương Đài.

    Trả lờiXóa
  9. Còn tôi cũng chẵng có gìChỉ vài câu đối lì xì anh em,Xin người đừng có hỏi chi,Chạnh lòng cho kẽ đắm si thơ lòng.

    Trả lờiXóa
  10. Gửi bạn VuZung:Một lần không, ba bốn lần khôngĐứng trông "nhà" bạn mà lòng ngẩn ngơVí dầu đấy có hững hờThì đây vẫn vậy đời thơ thẩn đời!Túi trăng túi gió đầy vơiThơ không túi đựng thơ rơi vãi cùng.Xin người mở lượng bao dungGiỏi chê khéo trách ngại ngùng lắm ru!

    Trả lờiXóa
  11. Thu Khúc Cuồng Điên (Tình Khúc Mùa Thu 7) Ta quay mặt trốn xa mùa hạ trắng Dang hai tay bắt nắng gọi thu về Tím khung trời đốt sáng nỗi đam mê Đang ngây ngất lời hẹn thề vi vút Heo may gió giận hờn sao ray rứt Qua mái hiên cắt đứt mảnh trăng tàn Ngập lá vàng trên lối vẫn lang thang Ta lạc buớc ngỡ ngàng thu chợt khócÔm vũ trụ cuốn tròn trong cơn lốc Che mặt trời lăn lóc giữa trùng khơi Biển nhớ em biển đã vội qua đời Để phiến đá một đời yêu biển chết Đếm vết nhăn cuộc đời chưa qua hết Tay gối tay gối mộng kết sao trời Dãy Ngân Hà một cõi của ta chơi Cùng thu ngõ một lời tình chưa nói ... Alaska, Sep 09

    Trả lờiXóa