CHUYỆN ĐỜI NÓI MÃI
( Bài thơ được in trong tập "Tình đất" của Tú Hải)[/COLOR]
Chuyện đời lắm thứ dở hay
Trời không cho một ai đủ hết
Người giàu nhất hành tinh cũng có điều chưa biết
Kẻ bần hàn cũng có lúc thăng hoa. ...
Những bản nhạc thiêng liêng bất hủ
Có người chân tay không còn đủ
Sáng tác văn chương, nghiên cứu phần mềm.
Anh nông dân thao thức nhiều đêm
Chế tạo máy bay, máy bóc hành, tuốt lúa...
Khi cả ngàn kỷ sư bằng xanh bằng đỏ
Mấy chục năm không có một công trình.
Rồi bao nhiêu câu chuyện giật mình
Chạy án, mua quyền, thâm lam, hống hách
Chúng cướp miếng ăn người đói cơm, áo rách
Bão lụt triền miên không cửa, không nhà...
Sao chúng không nhìn tấm gương người già
Nuôi thương binh tâm thần hàng chục năm đằng đẳng
Người phụ nữ xa chồng con dãi dầu mưa nắng
Lội suối băng rừng tìm đồng dội hy sinh.
Chúng hái đâu ra tiền để sung sướng riêng mình
Biệt thự cao sang, thong dong ngoài nước
Rồi ngae ngớn trong vòng tay người đẹp
Chếnh choáng say những bữa tiệc linh đình.
Người dân nghèo chỉ biết làm thinh
Nhìn cám cảnh mà lòng buồn héo hắt
Cả những người có ít nhiều chức sắc
Muốn yên thân nhịn miệng ăn tiền.
Đất nước mình đổi mới đi lên
Đảng kêu gọi phát huy quyền dân chủ
Hai mươi năm mà thơi gian không đủ
Đẩy lùi xa tệ tham nhũng, quan liêu.
Mới đây thôi lại nghe chuyện trớ trêu
Hàng chục tỉnh, ngành không quan liêu, tham nhũng!
Thật chẳng biết trời cao đất rộng
Chắc những nơi này chỉ có mỗi người dân?
Đã đến lúc không nhắm mắt, đưa chân
Cả dân tộc phải ra tay quyết chiến
Có phải chúng chui tận rừng sâu, đáy biển
Mà không lôi được ra để trừ mối họa này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét