Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Những chiếc khăn...

Không phải ngẫu nhiên mà hình ảnh những chiếc khăc lại từ từ, nhẹ nhàng đi vào thơ nó nhiều như vậy!


"Thu chưa về sao như thể chớm đông
Cơn gió lạnh
chiều cao nguyên
len vào da thịt
Em co ro áo mũ khăn choàng
Mà không xóa hết chút mênh mang".
(Thu đã về chưa?)
"Chiếc khăn hồng hững hờ buông trong gió
Mãi tóc thề em cứ mãi buông lơi"
(Thu cao nguyên)

"Rồi một ngày mây gió sẽ rời xa
Khi mùa khô cao nguyên vừa chớm
Khi bầu trời lạnh se vào buổi sớm
Khi chiếc khăn hồng (quàng) mang hơi ấm của anh! 
(Gửi mây và gió)
Có lẽ tất cả bắt đầu từ món quà ai đó tặng nó vào mùa Noel năm trước. Đến giờ đã mấy mùa Noel qua và những chiếc khăn theo nó mỗi sớm đến trường hay những đêm đi trực. Những chiếc khăn với đủ màu sắc giúp nó điệu đà, duyên dáng hơn cùng những tà áo dài...
Mỗi lần quàng khăn, dẫu có vô tâm,
vô tình thì nó cũng không thể không nghĩ đến người đã chọn và gửi tặng nó được! Thế nên, ai đó đã trở thành người bạn đồng hành cùng nó, che chở cho nó qua bao mùa đông cao nguyên - dẫu không mưa bão nhưng lạnh se sắt, buốt giá.
Đêm nay, chuẩn bị áo dài cho ngày mai lên lớp, nó lại chọn cho mình cái khăn quàng cùng màu và lòng lại thấy chơi vơi, chơi vơi...
Nhớ lắm người ơi!!!!!!!

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Mối tình đầu -2

Gần hết thời gian kỳ tập huấn trôi mà anh không có lấy một cơ hội để ở bên cô. Làm sao bây giờ? Đi đâu cũng có cả đoàn, dễ gì tách riêng được! Chỉ mình cô là nữ nên chàng nào cũng ga-lăng cả, chỉ mình anh cứ chậm chân mãi thôi!
Đêm nay, đêm cuối cùng, ngày mai họ sẽ trờ về với cao nguyên rồi. Anh thầm nghĩ “Nếu không gặp được cô đêm nay thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa! Phải cố thôi!”. Anh lấy hết can đảm gõ cửa phòng cô.

-Ai đấy ạ? Vào đi!
          Cô chợt sững người khi người đối diện là anh. Anh đang tựa vào cửa, ánh mắt nhìn vào cô như ngày đầu họ nói yêu nhau! Mười lăm năm rồi! Mười lăm năm kể từ ngày họ tạm xa nhau về nghỉ hè, giờ mới lại nhìn nhau như thế! Ánh mắt cả hai đều chất chứa nỗi niềm. Giọt nước mắt đã bắt đầu lăn trên má cô, giợt nước mắt này đáng lẽ phải rơi từ mười mấy năm trước rồi, nhưng nó chưa có cơ hội. Anh tiến lại gần, cô toan lao tới anh nhưng rồi chợt khựng lại, cô đưa tay ra hiệu anh đứng yên đấy(...). Anh đứng như trời trồng giữa phòng, mắt đau đớn nhìn cô nức nở!  Hình như có bàn tay nào đó đang bóp chặt trái tim anh! Anh chợt thấy mình lại ngu ngơ như ngày xưa ấy! Biết mất người yêu mà không đủ can đảm để làm gì. Giờ đây muốn an ủi, vổ về cô cũng không thể.
          Cô lau nước mắt, lẳng lặng bước ra ngoài, anh với chiếc áo của cô treo ở móc đi  theo.  Ra đến cầu thang, anh choàng áo lên vai cô và nói nhỏ:
-Khoác vào kẻo cảm lạnh đấy!
          Họ ghé vào quán cà phên bên bờ biển. Đêm nay trăng sáng quá, ánh trăng chiếu lấp lánh trên mặt nước, những đôi tình nhân tay trong tay sánh bước bên nhau. Anh nhìn cô, cô nhìn ra biển. Bất chợt cô quay lại, mỉm cười khiến thấy anh cảm giác nhẹ nhỏm trong lòng.
          -Có cuộc chia tay mùa hè mà dài thế này không nhỉ!
          Cô nhìn vào tách café, mím môi cười. Khi cô cười thấy dễ thương chi lạ! Ngày xưa  anh mến cô bắt đầu từ nụ cười hiền lành đó.
          -Nhớ quá! –Anh thì thầm.
          -Nhớ gì cơ? –Cô nhướn chân mày hỏi.
          -Nhớ ngày xưa! Nhớ những ngày được em nấu cơm cho ăn!
          Cả hai im lặng xuôi theo dòng ký ức.

          Ngày ấy, cô là học cùng lớp với cô bạn rất thân thời phổ thông của anh. Đi đâu, làm gì, từ những lần đi chơi cho đến họp lớp  cô đều có mặt, lần nào cô bạn cũng bắt hai người chở nhau cả. Anh học giỏi và là cầu thủ chơi hay nhất trong đội bóng chuyền của trường, có nhiều cô nàng theo đuổi vậy mà anh chỉ mến cô.
          Nhớ lần cô và người bạn rủ nhau nấu cơm ăn vì cơm KTX  khó nuốt quá, anh cũng xin nấu chung. Bọn bạn nghe thấy người rần:
          -Góp gạo thổi cơm chung hử?
          Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai cười xòa: “Nấu cơm chung thôi nhé!”. Thế còn gì chung nữa không nhỉ? – Các bạn lại ầm ỉ cả một góc sân trường.
          Những ngày ấy sao mà đẹp và vui đến thế. Khoa ngoại ngữ luôn về sớm nên nhiệm vụ nấu cơm trưa được giao cho anh. Anh còn nấu cho các bạn cũng phòng nữa chứ.  Cơm xong, ít khi nào anh về ngay, cứ lần lữa mãi. Cô có giục thì anh bảo “Đợi em dọn xong!”. Ngày nào cũng vậy, mọi người đi ngủ trưa hết rồi mà anh vẫn ngồi ôm gối ở giường cô. Và cô cũng rất tự nhiên, ngồi kề bên trò chuyện ,à chẳng nghỉ ngợi gì. Anh về, cô cũng luôn là người ra tiễn, cười với nhau đến khi anh khuất ở cuối hành lang. Thời gian trôi đi, bộ ba vẫn cũng nhau cơm nước, học bài và đi chơi. Khi không có xe, anh còn chở ba nữa chứ (và cô được ưu tiên ngồi trước). Nhớ lần đi qua chiếc cầu gỗ, cô hát nghêu ngao câu dân ca nhưng độ lại “Qua cầu là xong” – Vì chiếc cầu gỗ  gồ ghề quá! – Anh cười tít mắt và lao thẳng vào sân nhà đối diện. Ba đứa hoảng hốt, rối rít xin lỗi chủ nhà và quay ra cười đến vỡ cả bụng. Hôm đó cũng là lần đầu anh đưa cô về thăm nhà. Bố anh nhìn cô, không biết ông nhận ra điều gì ở con trai nên hỏi cô rất kĩ về gia đình cô. Cô vẫn vô tư mà không hề suy nghĩ  gì cả.

          Bất chợt anh lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
          -Em nhớ cơn mưa đầu mùa không! Mỗi khi mưa dầu mùa rơi là alij nghĩ đến em!
          Cô cũng vậy thôi. Anh có hiểu không! Cô muốn nói ra hết cảm xúc nhưng không thể.  Nhiều lần anh mời cô đi uống cafe nhưng cô đã chối từ, anh giận và không liên lạc nữa! Nhưng mỗi khi mưa đầu mùa rơi bao giờ anh cũng hỏi “Trên đó có mưa không?” –Cô hiểu rõ đằng sau câu hỏi của anh là một trời thương nhớ, nhưng cô dằn lòng không trả lời anh hoặc hỏi qua chuyện khác. Thế đấy!
          -Lần đầu tiên em biết mưa đầu mùa cao nguyên đó!
          -Ừ! Hôm đó mình đang học bài thì dông tố nỗi lên. Mưa to ơi là to và…

          -Điện tắt - cả hai đồng thanh nói rồi quay lại nhìn nhau, thoáng bối rồi.

Mối tình đầu -1

Nhận giấy triệu tập, cô thu xếp chuẩn bị cho đợt tập huấn dài ngày ở một thành phố biển miền Trung.
Cầm tờ vé len lỏi đám đông bước lên xe và dừng lại ở số ghế đã đặt, cô sững sờ khi người bạn đồng hành trên chuyến xe hôm đó chính là anh! Anh cũng sững sờ không khác gì cô, cứ đứng thần người mặc cho cô đang mang cái túi nặng trỉu trên tay và tiếng giục của những người đi sau. Rồi anh như bừng tỉnh và vội vàng đỡ cái túi để lên giá và nhường chỗ cho cô vào bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy. Anh và cô mỗi người theo  đuổi một dòng suy nghĩ mà không ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng, chiếc xa lắc lư, xốc mạnh đẩy họ sát vào nhau mặc cho cô cứ cố xích ra xa.  Mãi lâu, anh mới ngập ngừng lên tiếng:
-Em khỏe không?
Cô cúi đầu, giọng nghèn nghẹn như có cái gì mắc ở cổ. Vẫn là giọng nói ấy, vẫn hơi thở ấy, vẫn con người ấy, sao bây giờ một câu trả lời cũng khó khăn đến vậy. Cái gì ngăn cách mặc dù họ đang ngồi bên nhau, không có một khoảng cách nào ngăn cả.
-Em vẫn bình thường! Anh chuyển công tác lúc nào?
-Mới đây thôi! Em bất ngờ lắm hả?
-Em thấy tên anh trong danh sách nhưng cứ nghĩ thiếu gì người có tên giống nhau.
-Vậy là em đã nghĩ đến anh lúc đó- Anh nhìn vào mắt cô.
-Bình thường thôi mà!
-Nhưng với anh thì nó rất quan trọng- Giọng anh trầm lắm xuống, đầy xót xa.
Xe vẫn chạy qua những khoảng đồi, qua những rừng cao su xanh ngắt, những rặng thông vi vu trong gió cao nguyên. Gió mát, cô thiu thiu ngủ và tựa vào vai anh lúc nào không hay. Anh ngắm khuôn mặt cô, lòng quặn thắt. Người con gái này đã là một phần trong cuộc đời anh, khuôn mặt này đã bao lần dụi  vào anh lúc vui, lúc buồn… Ngôi bên cô, tựa vai nhau mà sao anh lại nhớ cô đến thế! Nhớ quá! Chỉ ước được vòng tay ôm cô thật chặt vào lòng cho thỏa nỗi  nhớ nhung và khát khao cháy bỗng nhưng anh lại  không đủ can đảm! Tiếng cố thở nhẹ và đều! Anh nhớ lần cô ốm, anh trốn học đi bẻ lá nấu nước xông. Cô đã khóc òa khi thấy anh khệ nệ bê nối nước xông đến phòng. Thế đấy! Rồi mọi chuyện lại không thể nào ngờ và không thể tin được.
Cô khẽ trở mình, mỉm cười trong giấc mơ! Anh khe khẽ hát: “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phương. Em chở mùa hè của tôi đi đâu. Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám. Thuở chẳng ai hay thầm lặng mỗi tình đầu”. Cô tỉnh giấc, ngượng nghịu khi thấy mình đang tựa vào vai anh!
Anh nhìn cô, ra ý không sao nhưng cô vẫn ngồi co mình và quay nhìn ra ngoài.
          Đến nơi, cô rất vui khi anh em trong đoàn đã có mặt đông đủ, nhưng chỉ mình cô là nữ nên ở phòng riêng, còn các anh ở chung phòng. Mọi người  trò chuyện vui vẻ, giúp cô mang đồ lên phòng và hẹn giờ ăn trưa.

Cả đoàn không ai hiểu được nỗi lòng anh, mọi người cứ dành hết việc mà đáng ra phải để anh làm. Nhưng chẳng lẽ lại nói ra thì kỳ quá!

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Muốn

Muốn đi đâu đó một chuyến, muốn thoát khỏi sự bế tắc này.
Ai hiểu ????

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Khoảnh khắc của riêng tôi!


Đêm hội Hoa học đường - Lớp Tư vấn tâm lý giáo dục, Đà Nẵng 2012.
Trong vườn trường.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Con đường

Ảnh

Nơi gặp gỡ của những tâm hồn.

Trong những ngày đầu tiên của năm 2010, chúng tôi- những giáo viên dạy ngữ văn ở các trường PTDT Nội trú của tỉnh Gia Lai lại có dịp gặp gỡ tại Hội thảo: "Nâng cao chất lượng môn Ngữ văn các trường PTDT Nội trú" do SỞ GD&ĐT Gia Lai tổ chức.


Hai ngày, khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng với chúng tôi lại có ý nghĩa vô cùng.
Hội thảo này đã khẳng định sự quan tâm của các cấp lãnh đạo với ngành giáo dục nói chung và giáo dục dân tộc nói riêng. Đến với Hội thảo, ngoài công tác chuyên môn, các thầy giáo, cô giáo còn trao đổi, chia sẽ những kinh nghiệm trong công tác giáo dục đạo đức, tổ chức hoạt động cho học sinh ở trường Nội trú.

Cảm xúc thì rất nhiều! Đặc biệt với chúng tôi- những thành viên của Ban ND Hội thảo. Được giao nhiệm vụ dạy các tiết thực nghiệm - thực sự chúng tôi lo lắng vô cùng. Đây không phải là lần đầu tiên lên lớp, nhưng đây là lần lên lớp trước những học sinh chưa một lần gặp gỡ, và nhất hơn 30 cán bộ- GV. Chúng tôi nắm chặt tay nhau, quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Trong bốn tiết dạy thì giờ Tập làm văn lớp 6 khiến chúng tôi lo lắng nhiều nhất- vì đó là giờ "luyện nói"- mà học trò lớp 6 thì có rành tiếng Việt đâu. Thứ đến là bài "Tinh thần yêu nước của nhân dân ta" ở lớp 7- Kiến thức rất nhiều, học trò thì còn nhỏ!!! Hai tiết cuối ở lớp 8 và 9 thì có phần an tâm hơn vì các em dù sao cũng đã lớn, kiến thức và kĩ năng đều vững vàng.

Buổi sáng 12/01. Sau gần một giờ khai mạc và chứng kiến  màn trình diễn văn nghệ của các em học sinh, những giờ dạy bắt đầu. Mỗi lần GV lên lớp, chúng tôi- những thành viên còn lại cứ lặng im ở một góc lớp, lo lắng theo dõi từng lời nói, cử chỉ ... của đồng đội mình. Tiết văn 7 trôi qua trong sự tự tin, vững vàng, điềm đạm của cô giáo Lam. Tiết thứ hai của lớp 6 cũng làm chúng tôi tạm an tâm khi các em chuẩn bị bài tương đối tốt. Tuy nhiên, vì sợ quá nên khi đứng lên nói trước lớp các em cứ run cầm cập thật là thương. Nhưng cô giáo Hương thì nghiêm quá! Cô luôn vỗ về học trò nhưng lại không thấy một nụ cười (cuối ngày bị phê bình là cách dạy quan liêu- Hì hì, lần đầu mình nghe nhận xét vậy). Những phút giải lao bị kéo dài làm hai tiết cuối vào muộn hơn dự định. Cô giáo Hậu với giọng nói miền Bắc chính gốc như ru mọi người vào giấc mộng khi dạy bài thơ "Tức cảnh Pác Bó". Giọng nói của cô vừa ngọt ngào, vừa êm ái... Mình con gái cũng thích chứ đừng nói gì các thầy. Nhưng rồi vì mãi mê bình nên thời gian trôi qua lúc nào không hay biết mà bài học chưa xong-vậy là phải kéo dài thêm mấy phút. Giờ thì tôi lo lắng thực sự! Nỗi lo khi phải dạy tiết cuối hiện rõ trong lòng tôi khi nhìn sự mệt mỏi của các đại biểu, vì đã ngồi dự từ sáng đến giờ- 11 giờ kém rồi. 
Tôi nghĩ thầm: Giờ phải làm sao để thay đổi không khí giờ học, làm cho mọi người tỉnh lại thì mới dạy được.
Phát huy thế mạnh của một MC( nghề tay trái ở nhà), tôi cúi chào và bắt đầu giới thiệu về bản thân, về trường lớp ...Và mời quý vị đại biểu, quý  thầy cô giáo cùng các em về thăm trường. Đâu đó tôi mới chuyển vào bài. Bài học không khó, kiến thức không nhiều vì đây là giờ tiếng Việt. Nhưng nó có cái khó  là khô khan, lại dạy cho các em học sinh dân tộc thiểu số-ngôn ngữ thứ hai mà! Dạy thế nào cho hay, cho hấp dẫn - dó mới là điều khiến tôi lo lắng! Không theo giáo án, không theo sách vở gì nữa. Tôi dạy bằng cách tạo tình huống. Học trò tròn mắt khi tôi yêu cầu "Gọi cho cô bạn học sinh đang đi ngoài sân!". "Lan ơi!". "Nhỏ quá! Không được! Gọi lại". "Lan ơi!"- To hơn chút xíu nhưng cũng chưa đạt hiệu quả. "Này!" - "Lần này thì được rồi!" - Cả lớp cười ầm. "Em sẽ trả lời như thế nào?" . "Ừ! Mình đây." . "Nếu nói nhẹ nhàng như thế thì có nghe được không?". "Bạn khác nào?". "Ơi!"... Lại một sự ngạc nhiên nữa của các trò về cách dạy không giống ai của cô giáo. Cứ mỗi lần học trò làm việc, tôi lại tạo tình huống để các trò khác tham gia giao tiếp thay "Cô giáo". Tôi kể cho các em nghe về những kỷ niệm khi giao tiếp với các bạn học sinh Nội trú: "Cô! Chổi!" ( Bạn học sinh đến mượn chổi quết nhà); khi đến trả "Chổi ! Cô!". Rồi liên hệ cho các em thấy được cách giao tiếp của mỗi địa phương Bắc -Trung -Nam ( MB: gọi -dạ, bảo-vâng; MT, MN: gọi-dạ; bảo-dạ)....
Sang phần thứ hai của tiết học: Thành phần phụ chú. Tôi yêu cầu các em trong vai một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu về quê hương của mình với các Thầy-Cô giáo. Các em đã giới thiệu về công trình thủy điện Ia Ly...
Có nhiều niềm vui và nỗi buồn nhưng niềm vui sẽ được nhân lên, nỗi buồn sẽ là kinh nghiệm cho chúng tôi trong suốt hành trình cuộc đời một nhà giáo. 12 giờ kém tiết học mới kết thúc trong niềm vui, tiếc nuối, những nụ cười và những bàn tay siết chặt chúc mừng.!
Ngày làm việc trôi qua nhanh. Chúng tôi chia tay trường, chia tay các em để về về trường Nội trú tỉnh tiếp tục phần thứ hai của Hội thảo. Các cô bé, câu bé ôm chặt lấy chúng tôi, nước mắt lăn dài trên gò má. Lớp phó học tập dúi vào tay tôi một lá thư. Cô sẽ trở lại thăm các em- Tôi hứa.
Chia tay Chư păh rồi nhưng trái tim tôi vẫn còn lại nơi ấy- nơi gặp gỡ của những nhà giáo, những giáo viên ngữ văn, những người đang ngày đêm không mệt mỏi vì CÔNG TÁC GIÁO DỤC DÂN TỘC CỦA TỈNH NHÀ.

Chư Păh - Ia Grai, tháng 01 năm 2010. 

Thiên nhiên tươi đẹp!





Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

CHƯA ĐỀ

Em chẳng thể viết tiếp cho anh
Bài tình ca về biển
Đà Nẵng ngày nào em đến
Gió sông Hàn vờn mái tóc tung bay.

Sông Hàn chiều nay
Ta bên nhau,
Bên ly cafe sóng sánh.
Nước lững lờ trôi, con thuyền xuôi về biển
Có chở giùm em chút ít nỗi niềm!

Sơn Trà nắng gió có bình yên
Trái tim hồng lưu lạc
Lang thang chốn nào giữa dặm dài xuôi ngược
Có vô tình vương vấn về nhau?!

Hay hữu tình mà chẳng thể đậm sâu!

Nghiêng nghiêng




Nhịp cầu

Ơi, nhịp cầu nối những bờ vui
Nhưng lấy gì nối liền nỗi nhớ
Khi cách xa chưa hẹn ngày gặp gỡ
Biết bao giờ trở lại người ơi!!!

Nghịch với hoa cỏ tí




 Ai bỏ quên lặng lẽ bên trời???