Tôi mở máy, ngắm lại những khoảnh khắc mình từng
ghi lại theo dòng thời gian và lòng chợt miên man những suy nghĩ về hai chữ
“bình yên”.
Nào là hồ Sê San, nào là rừng cao su lộng
gió, thác Lệ Kim, thác Mơ ào ạt đổ; là làng Chài giữa sóng nước cao nguyên, là
dòng suối Ia Blo với gập ghềnh đá đẹp đến nao lòng, là thác Phú Cường (Chư Sê)
cuồn cuộn chảy trên nền bảy sắc cầu vòng trong buổi chiều tôi đến. Còn đây là
Biển Hồ, thủy điện Ia Ly và rất nhiều địa danh tôi đi qua trong hơn 25 năm gắn
bó với mảnh đất thân yêu này.
Cảm giác bình yên đó là khi về với bản
làng. Khoảng thời gian công tác ở trường Dân tộc Nội trú đã cho tôi những chuyến
đi nhiều hơn đồng nghiệp của mình. Ngày trước, học trò ở Chư Păh, Đức Cơ còn
qua học nên tôi đi và đến được nhiều những con đường làng hơn. Bình yên là những
buổi sớm mai nghe tiếng giã gạo thì thụp trong làn khói và chút sương mù bảng lảng.
Là các bà, các mẹ và em gái ra suối lấy nước về… Là những người già ngồi đốt lửa
bên đường mỗi sớm…Bình yên là khi đêm về nghe âm thanh cồng chiêng từ xa vọng lại,
tùy theo tiếng chiêng để mọi người nhận ra chuyện vui buồn và đến chia sẻ cùng
nhau.
Và không thể không nhắc đến những con
đường biên giới – nơi có những người lính quân hàm xanh đang ngày đêm bám trụ để
bảo vệ bình yên cho Tổ quốc - Những con đường xanh mướt cây cỏ vào mùa mưa, và
trắng xóa bông lau khi mùa khô đến. Những con đường xuyên qua rừng khộp vào mùa
thay lá cho cảm giác bình yên đến lạ bất chấp cái khắc nghiệt của mùa khô. Nơi ấy
còn có dòng Pô kô mênh mang gắn liền với cuộc kháng chiến trường
kì của dân tộc. Tôi may mắn khi có những ngày gắn bó, sẻ chia trong công việc.
Từ việc phối hợp trong chương trình “Nâng bước em tới trường” của Bộ đội Biên
phòng, rồi những ngày chúng tôi lặn lội đi vận động học sinh đến lớp - chính những
người lính làm công tác vận động quần chúng cũng hỗ trợ, dẫn đường và trở về
cơm nước cho các thầy cô (vì cuối tuần có những nơi không có hàng quán nào bán
thức ăn cả). Và kỷ niệm không thể nào quên trong tôi có lẽ đó là chương trình
tham quan Cột Mốc biên giới do Đồn Biên phòng và nhà trường phối hợp. Hình ảnh
các già làng trưởng bản, thầy cô giáo và đặc biệt là các em học sinh băng qua
những cánh rừng, đi trên con đường tuần tra để đến với Cột Mốc biên cương thật
nhiều xúc động. Nếu biên giới không bình yên , thì chắc chắn những hình ảnh ấy
sẽ không bao giờ có được. Càng nghĩ các thấy trào dâng bao cảm xúc.
Và những ngày này, cùng với hình ảnh đội
ngũ y bác sĩ, hình ảnh những người lính chưa bao giờ trở nên đẹp đẽ đến thế!
Trước đó ít thôi, các bạn trẻ chúng ta
hâm mộ một chàng Đại úy quân đội Triều Tiên và không ngớt lời ca ngợi. Nhưng
hôm nay, vòng trên các trang Fb và mạng xã hội khác, hình ảnh những người lính
trên biên giới, trong các khu cách ly tập trung… được chia sẻ với tốc độ chóng
mặt cùng với những tình cảm thân thương
mà những người dân Việt dành cho các cán bộ, chiến sỹ!
Đang miên man trong nỗi nhớ về miền
cao nguyên thì tôi nhận được vài tin nhắn: “Học sinh nghỉ học sao không về chơi
cô?”.
Câu hỏi ấy nhắc tôi về giá trị của hai
chữ bình yên. Nếu như bình thường, chỉ cần một giờ bay hay một đêm ngủ trên xe
là tôi đến nơi rồi. Nhưng giờ đây, dịch bệnh đang vào thời điểm nóng, tôi cần
có trách nhiệm với bản thân và cộng đồng. Vẫn biết sau này khi học sinh trở lại
trường tôi khó có thời gian dài để về thăm thú bà con, bạn bè, học trò cũ hay
lang thang ngắm cảnh được… Tự dưng lại ao ước những ngày bình yên, những ngày
có thể đi và đến mà không hề lo nghĩ, băn khoăn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét