Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020

ĐỀN BÙ TUỔI XUÂN

Đêm. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Bất chợt nghe tiếng la thất thanh, tiếng gào từ phía cuối xóm. Mọi người chạy đến thì nghe tiếng của nàng:
-Mày đánh con tao thì tao đánh con máy!
Ai cũng ngơ ngác chưa biết đầu cua tai nheo ra làm sao, vì nàng có mỗi đứa con riêng với anh chồng trước, lấy đâu con chung để mà đánh cơ chứ. Nhưng mọi người đã nhầm. Nàng vừa hét vừa lấy viên gạch đánh vào bụng uỳnh uỵch. Ừ nhỉ! Nàng đang mang bầu mà! Mặc cho mọi người can, nàng vẫn nằm giữa nền đất lạnh, vừa hét vừa đánh vào bụng mình. Hình như nàng biết chắc lớp da bụng dày sụ kia sẽ chẳng xi nhê gì, và con nàng cũng sẽ bình yên dù gạch đá hay cái thứ gì tấn vào đi chăng nữa.
Thực ra, chuyện vợ chồng nhà nàng cãi nhau là cơm bữa. Nhưng lần nào chiến tranh xảy ra thì nàng cũng chịu thua thiệt. Chuyện là nàng phải “đền bù tuổi xuân” cho chồng. Có vẻ ngược đời nhưng là có thật 100 % đấy.
Nàng là một cô gái (cứ tạm gọi thế) khá. Mái tóc dài mượt mà như dòng suối chảy xuống vòng eo đang bên bồi bên lở, mà bồi nhiều hơn lở thì phải. Đi phía sau nàng, nhìn mái tóc ấy đến thượng đế cũng rung rinh trái tim. Nàng còn hát rất hay nữa chứ! Cái giọng trong trẻo ấy khi cất lên khiến người đi đường cũng tần ngần, chạy xe chậm lại, chim trên cành cũng ngừng hót, kiến trong hang cũng bò ra. Nàng có sở trường hát những ca khúc có âm hưởng dân ca vùng Nghệ Tĩnh . Vậy tại sao nàng lại phải ‘đền bù tuổi xuân” mà không phải chồng đền bù cho nàng.
Nghe hàng xóm bảo rằng, trước đây nàng có anh chồng hiền lành, đẹp trai lắm. Nhưng anh chồng không chịu được tính khí đó nên bỏ đi, để lại cho nàng đứa con trai trắng trẻo, dễ thương. Nàng là cô giáo cắm bản. Những tháng ngày đơn độc giữa chốn rừng thiêng nước độc, lúc trái gió trở trời, lúc tối lửa tắt đèn khiến nàng khao khát hơn một bờ vai. Và chàng – chồng nàng xuất hiện. Chàng nhỏ tuổi hơn, trai tân. Nhưng tình yêu nào có giới hạn và chẳng quan trọng tuổi tác gì. Chàng chỉ có một điều kiện – Ngày vài lạng thịt mỡ (chẳng cần ba chỉ đâu). Nàng cười:
-Tưởng gì chứ thịt mỡ là chuyện nhỏ!
Vậy là chẳng cần hợp đồng ký kết, họ về góp gạo thổi cơm chung. Nhưng khi về rồi thì nàng mới nhận ra rằng “thịt mỡ cũng tốn kha khá tiền” mà anh chồng thì không thể không có thịt mỡ trong mỗi bữa cơm. Vậy là vợ chồng hục hặc từ chuyện ăn uống. Anh chồng mỉa mai:
- Ngày xưa bảo cái gì chứ thịt mỡ thì vô tư mà, sao giờ thịt mỡ cũng chẳng có mà ăn.
Rồi chẳng biết mọi thứ tích tụ từ bao giờ cứ ào ào như mưa giữa mùa cao nguyên vậy. Hôm đó, đi làm về thấy cậu con trai của nàng đang nghịch nước ngoài đường, chàng thuận tay phát mấy cái vào mông nó và kết quả là con anh – đang trong bụng mẹ bị đánh lại – bằng gạch hẳn hoi.
Tức giận, anh chàng đòi ly dị. Nàng đồng ý và chơi đẹp bằng cách cho luôn cái xe máy – là vật để đền bù tuổi xuân. Nhưng được một thời gian nàng lại không chịu được nỗi nhớ thương và vào tận Sài Gòn tìm chàng về.
Lần khác, cũng chẳng biết chuyện gì mà nàng lại tiếp tục đền bù tuổi xuân cho chàng bằng cái tivi và mấy triệu tiền mặt. Mà tiền ngày ấy có giá lắm chứ không như bây giờ. Chàng cất bước trở về quê mẹ.Mọi người yên trí từ nay sẽ chẳng phải chứng kiến cảnh cãi nhau như cơm bữa kia nữa. Nhưng vài hôm thì nàng lọ mọ ngược miền Trung đón chàng vào. Còn cái tivi thì chẳng biết ở phương nào rồi.
Có lần, chồng nàng mời Tổ trưởng dân phố và Hiệu trưởng của nàng tới. Khi được hỏi, chồng nàng quả quyết:
-Cô ta có bồ rồi!
-Vì sao?
-Cô ta không thích ngủ với tôi! - Chẳng biết “ngủ” nghĩa nào nữa.
-Còn gì nữa không? Chưa đủ bằng chứng kết tội.
-Cũng có đôi khi cho, nhưng cô ta cứ lấy tay úp mặt, còn tôi muốn làm gì thì làm.
Hô hô. Ha ha… Chẳng nói thì hai cán bộ cũng vứt cả dép mà chạy với vợ chồng nàng rồi. Chỉ đợi có thể, nàng mở cái băng đã cài sẵn phía sau đôi môi dày và cong cong để trả thù chồng, trả thù đời và tra tấn hàng xóm. Mà sao nàng cài nhiều của ngon vật lạ thế không biết. Nghe cứ lạnh toát cả người. Và kết cục nàng lại “đền bù tuổi xuân”…
Cứ thế và cứ thế. Cả tuổi thanh xuân nàng cứ mãi miết đền bù tuổi xuân cho anh chồng trẻ đó.
Cha ông ta ngày xưa có câu: “Hàm răng, mái tóc là vóc con người”. Nàng có mái tóc thật đẹp; nhưng tiếc thay hàm răng của nàng ở diện ... - nên nó chẳng thể giữ lại những điều không nên nói, chẳng thể thốt ra lời hay ý đẹp.
Tội lỗi ở hàm răng chăng?!
Nàng thở dài: Thà không có mày răng ạ! Còn hơn mày sinh ra mà đứng không đúng chỗ lại làm khổ bao nhiểu người! Răng ơi!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét