Nhiều lúc buồn và sợ một ngày con chữ sẽ rời xa... Sợ lắm chứ! Đôi khi biện minh bằng cách xách máy lang thang đâu đó nhưng con chữ và hình ảnh hoàn toàn khác nhau, mà mình là dân văn nên điều đó càng rõ hơn ai hết. Nhưng vì đâu, vì sao mình lại trở nên thế này! Buồn một chút!
Đôi lúc, may mắn khi kết giao với những người biết giúp cho cảm xúc mình lớn theo năm tháng, tạo cho mình động lực để làm việc tốt hơn. Nhưng cũng có khi gặp phải người "trời ơi" luôn đố kị, tìm cách dìm nhau... khiến mình mệt mỏi vô cùng và kết quả là thế này!
Năm tháng đi qua, mình vẫn sống và tôn trọng họ mà không hề trách móc. Mình nhận được tình cảm và sự quan tâm của nhiều người khác thì sự mất mát ấy chẳng là gì cả!
Hôm nay bệnh ở nhà lại viết lung tung thế này đây!
Mong tháng Hai đến với những điều may mắn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét