CHIỀU LẶNG
Cơn mưa rào vội vã đi qua'
Đám mây tan, khoảng trời xanh trở lại
Những giọt nắng trước thềm uể oải
Lòng đượm buồn thương lắm người xa
(Nhớ chiều Đông chờ bóng dáng em qua
Anh lặng lẽ đứng một mình cuối phố
Cơn gió lạnh tạ vô tình lên má
Làm lòng anh vời vợi thêm ra.
Ô cửa nhà ai kéo tấm rèm thưa
Sau cánh cửa chứa bao điều hạnh phúc
Ánh điện giăng, hàng cột đèn tỉnh giấc
Phố ồn ào chỉ thiếu mỗi em thôi!...)
Nắng nhạt buống. Chấp chới sao trời
Càng da diết chiều Đông Hà Nội ấy
( Ôi! Phút vỡ òa như mặt trời bốc cháy
Để cho lòng xao động mãi không nguôi.[/I]
GỬI EM
Chiều mưa buồn, thẳm thẳm nhớ về em
Trong ấy bây giừo chắc nắng tràn mặt đất
Giữa ồn ào phố phường đan chật
Anh vẫn cô đơn vè thiếu vắng em.
Có khi nào anh nghĩ về anh
Về Hà Nội khi màn đêm buông xuống
ÁNh điện lung linh, hàng cây im ắng
Ghế công viên còn đó chỗ ta ngồi.
Không có gì sung sướng trên đời
Bằng được sống cùng nhau với tình yêu than thiết
Em thân yêu, ở phương trời xa có biết
Phút giây nào anh cũng nhớ về em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét