Chiều dần buông. Sài Gòn còn trời nắng còn rực rỡ, biên giới chắc sắp sửa vào đêm. Em nhắn tin muốn được ngắm khoảnh khắc biên giới lúc này. Chắc hiểu được nỗi nhớ biên giới của em, anh gửi cho em clip ngắn thật ngắn. Một bếp lửa bập bùng, một thoáng chim rừng giật mình thảng thốt. Cảm xúc như ngưng động lại khi nhìn thấy lá cơ đỏ sao vàng phấp phới tung bay. Và em biết nơi đó là chốt canh của anh và đồng đội.
Biên giới sang mùa. Em
biết rằng nơi ấy giờ này cái nóng hầm hập như thiêu như đốt. Những con
suối cạn trơ lòng, những khối đá dáng hình lộ ra nguyên vẹn. Anh cùng
đồng đội băng qua suối, qua khe, qua những quả đồi, những cánh rừng,
những con đường mòn dọc biên giới... Bàn chân anh không mỏi, trái tim
ảnh không mỏi. Anh ngắm nhìn biên giới và tự hào về Tổ quốc yêu
thương, về công việc của mình và đồng đội.
Biên giới sang mùa.
Chưa kịp gửi em tấm hình bếp lửa đang cháy trong màn đêm thì cơn mưa
rừng bất ngờ đổ. Tiếng mưa lao xao, tiếng mưa ào ào. Tiếng mưa trên tán
lá rừng, mưa rơi trên mái lán trại nơi điểm chốt... Giây phút nghe âm
thanh mưa rơi và ánh lửa le lói giữa màn đêm lòng em chợt chùng lại.
Mưa đến bao giờ, mưa có dài xuyên đêm. Mưa sang mùa thường rất to và
gió lớn, bao hiểm nguy rình rập. Anh và đồng đội liệu có bình an!
Lính mà em. Anh
nhắn đôi dòng trấn an. Sài Gòn cũng mưa. Mưa ngập phố phường. Mọi
người ghé vào hàng quán hai bên đường trú mưa. Em đứng trên cao nhìn
xuống những hạt mưa giăng giăng dưới ánh điện lòng cồn cào nhớ về những
mùa mưa cao nguyên, những cơn mưa biên giới mà em đã một thời gắn bó.
Biên giới sau cơn
mưa. Buổi sáng trong veo, tinh khôi và xanh mát. Những vạt cỏ đã bắt
đầu mởn mởn xanh, chồi non lộc biệc đã bắt đầu trở lại. Cơn mưa kịp
gọi về màu xanh của rừng, màu tím của hoa bằng lăng… Những đàn bướm
lại rập rờn bên những nương ngô, nương lúa, bên những dòng suối đã
bắt đầu ngọt ngào dòng nước mát.
Biên giới có bàn chân
anh qua những miền yêu dấu. Những con đường tuần tra, những chốt hay
trạm gác đều đang căng mình chống dịch. Em biết anh và đồng đội đã lâu
lắm rồi chưa được về thăm gia đình, và cũng không được nghỉ ngơi. Nhưng đó là
nhiệm vụ thiêng liêng của người Lính nơi tuyến đầu chống dịch, nhiệm vụ bảo vệ
bình yên biên cương Tổ quốc. Lính mà - anh lại cười để che đi chút nhớ nhung
những bữa cơm gia đình lâu rồi chưa có. Nhưng không sao, anh vẫn được nghe
giọng nói, ngắm hình ảnh gia đình tư xa. Và những người thân của anh cũng đã
hiểu được công việc của anh và đồng đội nên sẽ cố gắng nhiều hơn, thay phần
việc người chồng, người cha trong gia đình.
Biên giới sang mùa,
nắng mưa thất thường lắm đó. Cuộc chiến chắc sẽ còn kéo dài, anh và đồng đội
nhớ bảo vệ mình thật tốt nhé! Còn em mỗi ngày vẫn lặng lẽ vào trang “Biên cương
xanh Gia Lai” hay “Tuổi trẻ Bộ đội Biên phòng Gia Lai” trên facebook để hiểu
thêm tình hình biên giới, hiểu thêm cuộc sống và công việc của các anh qua
những hình ảnh, bài viết…mà anh và đồng đội chia sẻ. Khi nghe tâm sự, các cô
giáo trường em đã nắn nót từng nét chữ những bài thơ viết về biên giới như một
sự bày tỏ, một lời tri ân.
Cuộc sống sẽ sớm bình
yên thôi! - Anh nói chắc chắn khiến lòng em thấy an tâm hơn. Khi ấy em sẽ về
thăm lại biên giới, sẽ bước đi trên con đường tuần tra đầy màu xanh, sẽ đến
thăm những cột mốc biên cương - nơi gắn với tuổi thanh xuân của anh và đồng
đội.
https://www.baogialai.com.vn/channel/12383/202012/noi-nho-cao-nguyen-5716213/
Trả lờiXóa