MÙA BÃO
Cứ mỗi mùa bão về, người dân quê tôi lại sống trong nơm nớp lo sợ.
Buổi chiều, những ráng vàng rực lên một góc trời và nhuộm cả không gian, ấy là lúc bão sắp đến. Những người đàn ông lo chặt cây ràng rịt lại nóc nhà, buộc lại cánh cửa cho chắc. Các mẹ, các chị lo gạo cơm, cá khô, đậu phụng... và củi. Bọn nhóc con thì chạy ra chạy vào như sắp đến Tết. Thỉnh thoảng, những người lớn nhìn lên bầu trời và thở dài.
Đêm. Vâng! Bão thường vào từ đêm. Tiếng sóng biển ngoài kia vang vọng. Tiếng gió rít trên ngọn cây nghe rợn cả người. Mọi người ngồi quanh bếp lửa, mở đài tiếng nói Việt Nam nghe theo dõi đường đi của bão. Càng về khuya, gió lớn dần, những mái tranh bị gió giật lên bần bật. Những cột lim đã bị gió nhấc lên khỏi mặt đất rồi hạ xuống như giã gạo. Ba nhìn mẹ lo lắng. Hai người thì thầm gì đó rồi ba mở cửa chiếc sập đựng lúa thả bốn chị em chúng tôi vào trong. KHi thuyết phục mẹ không được thì ba mới vào kẻo chúng tôi đang sợ và khóc ầm lên. Ba bảo:
-Mẹ ở dưới bếp không sao đâu. Bếp mới làm nên chắc chắn mà!
Mẹ bảo ba như thế và thỉnh thoảng ghé vào miệng sập trấn an chúng tôi.
Ngoài trời, tiếng gió gào thét, tiếng cây gãy, cả tiếng chú chim kêu yếu ớt, tiếng đàn vịt nhà bên bị gió lùa vứt sang sân nhà tôi kêu ầm ỉ. Cửa nhà bị gió giật tung, những mảnh tranh bị gió lôi ra bay lả tả. Những bức vách bằng đất rệu rã trước cơn bão. Từng cơn gió xoáy nhấc bỗng căn nhà lên khỏi mặt đất cả mét rồi lại hạ xuống. Chúng tôi ướt lướt thướt như chuột lột, lâu lâu lại đưa tay vuốt nước mưa trên mặt cho đỡ ngột. Mùi lúa lẫn nước mưa chẳng dễ chịu chút nào, cô em út mới ba tuổi cứ đòi ra với mẹ.
Gió lặng dần, mây tan, mưa tạnh. Ba gọi mẹ mở cửa đón chúng tôi ra. May quá, nhà chỉ hơi nghiêng thôi chứ không bị sập như hàng xóm.
Cả làng chạy qua lại hỏi thăm nhau, xem bao nhiêu nhà bị sập, bao nhà bị tốc mái. Trong khi người lớn đang ngao ngán với cảnh tượng hoang tàn thì chúng tôi lại sung sướng nhặt quả trứng gà rụng để ăn. Đoạn rủ nhau đi lội nước lụt nữa chứ.
Giờ đây xa quê, trên cao nguyên chẳng bao giờ còn cảm giác lo sợ bão lũ nữa; nhưng mỗi khi mùa bão về lòng lại lo lắng, khắc khoải không yên. Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi, nghe tin báo bão lại đau đáu nghĩ về quê nhà. Nơi ấy vẫn còn mẹ cha và những người thân yêu của ta đang ngày đêm chống chọi với thiên nhiên hung dữ.
Thương lắm miền Trung mỗi mùa bão về!
Chẳng biết có phải thế nữa không anh ạ! Nhưng những lúc như thế này lòng chẳng thể nào yên!
Trả lờiXóaThương lắm miền trung, vì thời tiết khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, nên con người nơi đây có sức chịu đựng cao, ý chí và quyết tâm vô hạn. Ai cũng bảo như thế và đúng là như thế!
Trả lờiXóaOriginally posted by DaoQuangTuyen:Coi chừng " lây bệnh" bác N dzùi !Chẳng mấy chốc thành "đại dịch"! :D
Trả lờiXóaOriginally posted by nguyenthibe:Sáng này nấu gói mì với đủ thứ mà không nuốt đượcCoi chừng " lây bệnh" bác N dzùi !:D
Trả lờiXóaOriginally posted by nguyenthibe:Cứ mỗi mùa bão về, người dân quê tôi lại sống trong nơm nớp lo sợ bây giờ nhà cửa cũng chắc chắn, to hơn xưa nhưng hình như bão cũng ngày một to hơn !:cry:
Trả lờiXóaOriginally posted by HaNamng:Thương lắm miền trungNhớ đóng mì gói gửi ra cho bạn nhé !
Trả lờiXóaOriginally posted by DaoQuangTuyen:Nhớ đóng mì gói gửi ra cho bạn nhé !:D Sáng này nấu gói mì với đủ thứ mà không nuốt được anh ạ! Gửi nhé! :D Originally posted by DaoQuangTuyen:bão cũng ngày một to hơn Ngày ấy bão giật trên câp 12 đó anh! (1985).
Trả lờiXóaSao TN lại ko có bão hở em :confused: :D Xưa còn nhỏ nhà chị chỉ có mấy mẹ con ở nhà thui, bố chị đi vắng suốt ( cụ đi LÀO 11 năm mừ). Mỗi trận bão tới nhà tranh vách đất kẽo kẹt cứ rung bần bật cũng sợ lắm. Nhưng cũng chưa bị đổ bao giờ cỉ tốc mái rùi mẹ lại leo lên lợp. Mẹ chị là người phụ nữ phải tự chèo chống nên dù yếu ớt cụ cũng rất bản lĩnhCó lần mẹ đi HP chữa bệnh chỉ có hai chị em chị ở nhà. Có mấy buồng chuối to vật vã còn xanh trước cửa. Bão về hai chị em chị đã rất hài lòng vì mình chèo chống và giữ được mấy buồng chuối đó . Để chín bán được nhiều xiền hơn mà :D
Trả lờiXóaOriginally posted by nguyenthibe:Ba chị làm gì thế ạ?Thời chống M cụ đi chuyên gia giúp bạn về nông nghiệp em à .Gian nan vất vả lắm, cụ cũng suýt bỏ mạng vì bị một trận thương hàn hút chết. Rùi sốt rét nữa. Có lẽ vì thế mà gan cụ bị xơ rồi ung thư hóaBố chị vốn có sức khỏe rất tốt chứ ko ốm yếu như mẹ chịNhưng cụ gian khổ quá nên chỉ hưởng thọ 76 tuổi, còn mẹ chị được thì 91 tuổi
Trả lờiXóaOriginally posted by cattrang2011:Sao TN lại ko có bão hở em Núi chắn hết rồi chị ạ! Khi lên đến đây thì bão yếu đi nhiều rồi, nên lâu lâu mới có ảnh hưởng nhẹ, chủ yếu sợ lốc xoáy hư vườn cao su thôi, còn nhà cửa thì ít ảnh hưởng lắm! Originally posted by cattrang2011:cụ đi LÀO 11 năm mừ). Ba chị làm gì thế ạ? Originally posted by cattrang2011:Bão về hai chị em chị đã rất hài lòng vì mình chèo chống và giữ được mấy buồng chuối đó . Để chín bán được nhiều xiền hơn mà :yes: :love:
Trả lờiXóaOriginally posted by cattrang2011: 76 tuổi,NHư vậy cũng quý rồi chị ạ! Bác em 73 mà yếu lắm! Originally posted by cattrang2011: mẹ chị được thì 91 tuổi Thích nhỉ! Ước gì ba mẹ em cũng được như thế!
Trả lờiXóaOriginally posted by cattrang2011:Em cũng thế àDạ! :D Chắc lỗi chị ạ!
Trả lờiXóaOriginally posted by nguyenthibe:EM bị lúc nãy đó chị! Giờ mới vào được đó ạ!Em cũng thế à :confused: :D
Trả lờiXóaTự dưng chị cứ bị bật ra khỏi nhà mỗi khi kích chuột di chuyển trang, nó cứ hiện lên 502Mãi mới vào lai được :D
Trả lờiXóaEM bị lúc nãy đó chị! Giờ mới vào được đó ạ! :D
Trả lờiXóa