Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

Ký ức tuổi thơ - 2.

NHỮNG NGÀY Ở BỆNH VIỆN
Lên bốn tuổi, tôi bị thiếu máu nặng và nhập viện.
Nếu như bây giờ thì việc đi lại từ Vĩnh Linh vào Đông Hà là chuyện bình thường nhưng ngày ấy là cả một vấn đề.
Trong ký ức của tôi là những ngày tháng ba cõng tôi dọc hành lang bệnh viện, đến bữa thì trèo qua bức tường cao ngất để ra ngoài nấu cơm. Xong lại cõng tôi leo tường trở vào.
Mỗi ngày, cô y tá lấy ven và tiêm cho tôi nhưng cái con bé con bốn tuổi gầy còm thì không thể tìm được ven, thế nên hết ý tá, y sĩ và có khi cả bác sĩ nữa thi nhau nắm chặt cánh tay tôi, đâm tới đâm lui cho nát nhừ cả da mà chẳng thể tìm được. Tôi nằm trên giường có lò xo nhún lên nhún xuống – nếu bình thường chắc thích lắm đây, nhưng khi đó tôi cứ gào thét khản cả cổ, ba đứng nhìn tôi rơm rớm nước mắt. Có hôm mẹ vào đứng ngoài cửa kính nhìn tôi nước mắt lưng tròng.
Tôi nhớ phòng bệnh khá rộng, có hai bồn nước ở góc phòng. Có lần, một phụ nữ dân tộc Vân Kiều đang bồng con tới rửa, thế nào lại tụt váy ra giữa phòng, mọi người cười quá chừng. Cùng ở với tôi có hai bố con cậu bé dân tộc thiểu số nữa, chắc trạc tuổi tôi bị bệnh nặng, mấy hôm sau thì cậu ra đi để lại người cha với nỗi đau quặn thắt. Nhưng tôi nghe lõm bõm tiếng bà mẹ Vân Kiều ở giường bên nói về con mình: Sao nó không chết để mình được về (như ông kia).
Chiều chiều, ba lại dẫn tôi đi loanh quanh trong khuôn viên bệnh viện. Tôi sợ nhất khi đi qua khoa ngoại, toàn người bị thương do bom mìn còn sót lại sau chiến tranh – nhìn như tai nạn giao thông ngày nay vậy. Người thì đi làm đồng bị, nhiều nhất là đám trẻ chăn bò cứ thầy mìn và bom bi là đem gõ chơi. Hình như 10 người bệnh thì 8- 9 ca là do bom đạn rồi. Đây có lẽ là điều ám ảnh tồi nhiều nhất cho đến khi lớn lên. Cứ mỗi buổi chiều, làng quê yên tĩnh nghe vang lên tiếng nổ chát chúa là y như rằng có người bị nạn. Đến bây giờ, sau 30 năm, nhiều lúc nhắm mắt lại thì những hình ảnh ấy vẫn hiện rõ trong tôi mồn một.
Ngày quan trọng nhất đến với tôi. Bệnh viện làm thủ tục truyền màu, tôi nhớ không nhầm thì 150 CC, nhưng từ năm 1980 thì như vậy là quý lắm rồi (Vì chưa có phong trào hiến máu như bây giờ). Vậy là từ đấy, ngoài dòng máu của ba mẹ, tôi còn mang trong mình dòng máu của một người nào đó mà tôi không bao giờ biết để nói lời cảm ơn. Đó cũng là lý do vì sao cho đến lúc này tôi luôn sống hết mình như thế!
Tôi muốn nói lời cảm ơn chân tình đến người đã cứu sống tôi ngày ấy! Tôi biết rằng, suốt cuộc đời này dẫu tôi có làm gì đi nữa thì cũng không thể trả hết ân nghĩa này được!

20 nhận xét:

  1. Suy nghĩ của em về lẽ sống rất lạ, M luôn khiến tôi phải nhìn lại mình !

    Trả lờiXóa
  2. Có lẽ anh cảm nhận được điều này phải không?! Một giọt máu đến đúng lúc có thể cứu sống được mạng người! Em đã được hồi sinh lần nữa và em luôn nghĩ về điều đó anh ạ!

    Trả lờiXóa
  3. Originally posted by nguyenthibe:Hôm về họp lớp, các thầy cô và bạn bè cứ tròn xoe mắt nhìn em như người ngoài hành tinh vậyỪ ko ngờ đâu nhỉ :confused: :D

    Trả lờiXóa
  4. Có những ký ức tuổi thơ ko thể nào phai nhòa dù lúc đó còn rất ít tuổi. Ở tầm tuổi của em chị cũng vậy nhớ một một như mới xẩy ra hôm nào Cảnh tiêm này làm chị nhớ lại chị năm học lớp 4 vị viêm phổi mẹ ko cho đi bv cứ ở nhà sắc mấy thứ lá cảm uống tới 1 tháng trời chị bị đổ ra bao nhiêu máu cam mẹ mới mang đi bệnh xá, rùi họ chuyển bv huyện, nghi lao chuyển bv lao của tỉnh. Lên bv lao chụp phổi và khám bệnh mới gọi ra là sưng phổi nặng nhưng để lâu quá rùi nên họ cho tiêm thuốc dự phòng penecilin và streptomycin 3 tháng ròng rã. Chị gầy quắt queo tay làm gì có thịt, tiêm thuốc ks sau ko giơ nổi hai cánh tay lên nữa :D

    Trả lờiXóa
  5. Originally posted by nguyenthibe:đâu cứ "trào dâng" ra như thế!:yikes: :D :D

    Trả lờiXóa
  6. :D Hôm về họp lớp, các thầy cô và bạn bè cứ tròn xoe mắt nhìn em như người ngoài hành tinh vậy đó! :D

    Trả lờiXóa
  7. Originally posted by cattrang2011:streptomycin Hồi nhỏ em cũng tiêm thuốc này hoài chị ạ! Hai cánh tay còn da bọc xương nhưng không biết giờ ở đâu cứ "trào dâng" ra như thế! :D

    Trả lờiXóa
  8. Ở Gia Lai có cô gái được báo chí đưa tin thường xuyên đi hiến máu đó em (từ lúc là SV ở SG cho đến khi ra trường). NHưng sức khỏe không có vấn đề gì cả! Originally posted by jvjx71gb: em cũng đi hiến máu đâyCảm ơn em! Hãy nhớ có nhiều người cần lắm đấy em ạ! Cũng không đau lắm đâu mà! Hồi nhở cô được mẹ tiêm suốt! Nhưng mẹ tiêm không đau lắm! :D :love:

    Trả lờiXóa
  9. Originally posted by jvjx71gb: cũng nhào zô thử một lần cho biếTức là em chưa hiến bao giờ phải ko ?? Theo lý thuyết thì ko việc gì đâu em :D

    Trả lờiXóa
  10. :) , em cũng đi hiến máu đây :) :flirt: , nhưng nhà hay bảo: mày ốm rồi còn đi hiến máu, đi sao nổi :whistle: , mà thật sự thì em cứ tự an ủi mình, ak : mình còn khỏe, còn trẻ ngại j mà ko đi hiến máu chứ :left: máu mình nhiều là đằng khác :right: nhưng nghĩ tới kim tiêm cứ thấy ngán làm sao :p , cũng tranh thủ thôi Cô ạ ;) , nếu có đợt :idea: cũng nhào zô thử một lần cho biết :happy: , đang rất là tự tin đây :cool:

    Trả lờiXóa
  11. em nhóm máu A nên mọi người cứ ủng hộ em về tinh thần đi :cool: em hiến cho nó bớt, rồi khi nào có thì lại hiến tiếp :p , máu em không hay bằng máu O rất dễ đông máu, máu A thì bị có chút xíu là nó cứ thế lâu đông lắm ;)

    Trả lờiXóa
  12. Originally posted by jvjx71gb:ai nói không đau đâu chứ Đau tí như kiến cắn í mừ! Lúc lấy ven thôi! Sau thì bình thường! Originally posted by jvjx71gb:em nhóm máu A nên mọi người cứ ủng hộ em về tinh thần đi Cố lên! Cố lên! Chúc ưm trước nè! :wine: :wine: :wine: Nhưng mai mốt kiêng để đi hiến máu nhé! :D

    Trả lờiXóa
  13. :left: ai nói không đau đâu chứ :whistle: , em chưa thử nhưng thấy lanh lạnh rồi :p nên sẽ mạnh mẽ , bình tĩnh như người Nhật , khi nào có dịp sẽ hiến thường xuyên luôn ấy chứ :whistle: nhưng chưa đi lần nào không nói trước đc hehe :o

    Trả lờiXóa
  14. Originally posted by jvjx71gb:hình như hiến máu có tiền nữa nè , cái này em khoái nhất Kaka. Cậu nhóc này! :D Hình như thế! :D :D Originally posted by jvjx71gb:cái này em khoái nhấtDã man quá! :D :D :D

    Trả lờiXóa
  15. :D , Vâng , sẽ như thế , nghe theo Cô vậy :p hình như hiến máu có tiền nữa nè :yes: , cái này em khoái nhất :D

    Trả lờiXóa
  16. Originally posted by nguyenthibe:Tôi muốn nói lời cảm ơn chân tình đến người đã cứu sống tôi ngày ấy! Tôi biết rằng, suốt cuộc đời này dẫu tôi có làm gì đi nữa thì cũng không thể trả hết ân nghĩa này được! Trong đời mỗi người khó ai khỏi mắc nợ. Nhưng nợ gì có thể trả được, chứ nợ tình thì khó lắm em ơi. Chỉ biết sống sao để khỏi hỗ thẹn với đời, với người ta mang ơn, mắc nợ mà thôi.

    Trả lờiXóa
  17. Originally posted by Huongdai_lov:Nhưng nợ gì có thể trả được, chứ nợ tình thì khó lắm em ơi. EM nợ...máu...trả bằng gì nhỉ?! :D Originally posted by Huongdai_lov:Chỉ biết sống sao để khỏi hỗ thẹn với đời, với người ta mang ơn, mắc nợ mà thôi.Cảm ơn anh đã nhắc! Phải sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn! Phải không ạ?!

    Trả lờiXóa
  18. Originally posted by nguyenthibe:nợ...máu...trả bằng gì nhỉ?!Thì trả bằng tình. Như em đã nói nè: Originally posted by nguyenthibe:Phải sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn!:love:

    Trả lờiXóa
  19. O tài ghê, bị bệnh khi 4 tuổi mà đến bây giờ vẫn nhớ đến từng chi tiết. :)Nhớ hồi trước đi qua cái rú Vĩnh Tú của mình, bom bi đầy luôn O. Dưới đất, trên đường, trong bụi rậm, chỗ nào cũng có. Đặc biệt ấn tượng với cái cột điện cao, có ngăn bậc thang, mỗi bạc thang có 1 đến 2 quả bom(ko biết ai bày ra trò xếp bom lên cột điện nữa. ặc!) Rảnh rỗi sinh nông nỗi, cháu với mấy đứa bạn nhặt lên vê vê chơi. Còn có đứa bạn gỡ thuốc bom bi, lên lớp đem ra khoe nữa. Nghĩ lại mà ghê! May răng mà cháu sống đến chừ đây tê. :D :D.Ôi cuộc sống quê mình!

    Trả lờiXóa
  20. Lần đầu tiên ra khỏi lũy tre làng mà Huy! Nhớ cái nhà xác nằm trên đồi bạch đàn, có con đường nhỏ từ BV chạy thẳng ra nữa kia! :D Originally posted by nenvuichobuon:Đặc biệt ấn tượng với cái cột điện cao, có ngăn bậc thang, mỗi bạc thang có 1 đến 2 quả bom(ko biết ai bày ra trò xếp bom lên cột điện nữa. ặc!) Rảnh rỗi sinh nông nỗi, cháu với mấy đứa bạn nhặt lên vê vê chơi. Còn có đứa bạn gỡ thuốc bom bi, lên lớp đem ra khoe nữa. Nghĩ lại mà ghê! May răng mà cháu sống đến chừ đây têVụ này o không thấy! Nhưng trên đồi bom nhiều lắm, toàn quả to bự không à! Mọi người lấy làm kẻng, lấy vỏ quả bom lăn lu sân (khi làm sân bằng nhựa đường) nữa nè... Làm sao quên được Huy ơi! :)

    Trả lờiXóa