Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Nhánh lan rừng (phần cuối)

Một buổi sáng, tôi đang ở văn phòng chờ vào tiết 2 thì cô bạn cùng khu tập thể hớt ha hớt hải chạy lên:
-Có khách. Trưa nay chúng mình có khách ở lại ăn cơm.
-Khách ở lại ăn cơm trưa sao? Thì cậu nấu đi. Mà ai vậy?
-Chú…chú…anh bộ đội.
-Chú …anh bộ đội!-Tôi lắp bắp hỏi lại.
-Ừ! Anh ấy đang ở dưới.
Tôi nhìn qua khung cửa, đúng là anh ấy thật rồi. Biết làm gì bây giờ? ...

Vào lớp dạy mà tâm hồn của tôi đang lơ lửng đâu đó, có lúc nói nhầm làm học trò cười ồ. Giờ học trôi qua nhanh, nhưng tôi cứ luẩn quẩn trên văn phòng mà không dám về vì có cảm giác ngại ngùng làm sao ấy (sau cái lần thủ trưởng anh bắt báo cáo). Thấy thế, mọi người đều hỏi:
-Hết giờ từ lâu sao không về!
-Dạ..dạ…
Khi chẳng còn ai nữa thì tôi mới thất thểu trở về như kẻ bại trận. Vừa thấy tôi, anh đã reo lên:
-Em về rồi sao? Dạy muộn thế? Có mệt lắm không?
Vừa nói, anh vừa rót ly nước lọc trao tôi:
-Uống nước đi cho đỡ mệt. Dạy văn trưa thế này chắc vất vả lắm!
Tôi thấy mình vô tâm quá! Thấy ân hận trước lời nói và cử chỉ của anh! Thôi thì không yêu thì làm bạn cũng được chứ sao! Chẳng lẽ mọi chàng trai, cô gái trên trái đất này cứ gặp là yêu nhau hết! Nghĩ thế tôi mỉm cười nhưng chắc nụ cười méo xệch nên cô bạn bảo:
-Dạy ở Nội trú là thế đấy anh ạ! Khổ nhất là dạy văn đấy, vì tiếng Việt là ngôn ngữ thứ hai của các em mà.
-Các anh xuống vận động nhân dân cũng vậy, nhiều lúc nói hoài mà bà con không hiểu.
Tôi thoáng nghĩ: Chà hợp quá ha! Sao không “tán” cô bạn xinh gái kia của mình nhỉ! Vừa xinh lại “nhà mặt phố, bố làm to” nữa! Cô ấy cũng có vẻ mến anh!
Cơm trưa xong, ngỡ anh sẽ đi nhưng anh bảo dẫn qua phòng học trò nam để nghĩ lại. Chiều mới có xe lên Đồn. Đám học trò có vẻ mến “người hùng” hát hay, có nụ cười dễ mến và luôn cổ vũ cho chúng trong trận đấu bóng chuyền hôm cắm trại, nên cứ nói chuyện râm ran. Tôi phải dặn đi dặn lại:
-Để chú nghỉ trưa nhé! Có gì chiều rồi nói chuyện!
-Chiều để dành cho cô chứ! Chúng em mượn chú buổi trưa thôi!
Anh cười bảo không sao. Nhưng học trò vốn nghe lời cô giáo nên lên giường răm rắp. Tôi đi rồi nhưng vẫn nghe tiếng của trò:
-Chú có thích cô giáo cháu không!
Buổi chiều, tôi dành thời gian ngồi trò chuyện với anh. Mặc cho tôi nói xa, nói gần và nói thẳng thì anh vẫn không tin tôi có bạn trai rồi. Anh bảo khi nào em lấy chồng thì khi đó anh sẽ tin và không làm phiền em nữa. Các cô giáo thấy anh thì đùa:
-Cháu cho nó phong lan nhưng có người tặng chậu và trồng giùm rồi cháu ơi!
-Nhưng giống là của cháu mà!- Anh cười bảo.
Tôi đùa lại:
-Có chút giống mà mang cho lung tung.
-Anh cho một người thôi!
Ánh mắt anh nhìn vào tôi như muốn nói bao điều. Lòng tôi thấy chơi vơi nhưng rồi lại trở về với thực tại. Biết làm gì bây giờ. Tiếp tục gặp nhau thì tôi sẽ cho anh nuôi hy vọng; nhưng cự tuyệt cả tình bạn thì có quá đáng lắm không?
Rồi điều gì đến ắt phải đến. Tôi lấy hết can đảm gọi điện cho anh, thấy giọng anh vui khi biết tôi đang ở đầu dây bên kia. Nhưng vừa nghe tôi nhắc đến chuyện đó thì bên kia vang lên tiếng điện thoại rơi xuống đất khô khốc. Và ngày cưới của tôi, anh chỉ gửi quà mà không đến.

Thời gian trôi đi, tôi đã là mẹ của hai nhóc. Nhưng lần nào cũng vậy, tôi mới sinh vài hôm là đã thấy anh đến thăm và cũng chỉ có một mình. Thấy các con tôi, anh nhìn say mê và ánh mắt cười lấp lánh. Khi biết cậu con trai có chữ đệm giống mình, anh cười thích thú. Đúng là hết thuốc chữa rồi!
Rồi một ngày, anh đến chơi. Tôi mời anh ra quán cafe gần nhà . Thấy tôi nhìn thẳng vào anh với vẻ mặt nghiêm túc, anh bối rối. Tôi hỏi:
-Sao anh cứ mãi một mình thế! Cuộc sống gia đình tuy vất vả nhưng thú vị lắm đấy!
-Chưa đến lúc!
-Bao giờ mới đến lúc! Anh cho trái tim mình một cơ hội khác đi!
Lần này thì đến lượt tôi bôi rối thật sự khi anh nhìn tôi và giọng chùng xuống:
-Biết khi nào tìm được một cô bé khác đây!
Hai tiếng “cô bé” được anh nhấn mạnh hơn khiến tôi cảm giác như người có tội. Không biết khi trước có nợ gì nhau? Thấy tôi buồn, anh cười:
-Anh đùa đấy! Đừng lo cho anh nhé! Lính mà…
-Anh bảo em không lo sao được. Ừ, anh cứ sống một mình đi!
Tôi rơm rớm nước mắt. Anh bất ngờ trước thái độ của tôi thì phải nên ngồi lặng yên. Rồi thì thầm như chỉ đủ anh nghe mà thôi:
-Xin lỗi em! Anh không cố ý!

Một thời gian không thấy anh đến chơi, tôi cũng giận anh nên không thèm hỏi thăm anh nữa.

Một ngày đẹp trời, anh đến cùng một cô gái trẻ. Dù anh chưa nói gì nhưng tôi cũng đoán được nên cười rất tươi. Anh cũng vậy! Có lẽ thấy tôi chưa bao giờ cười tươi hơn thế nên anh lại đùa:
-Hết nợ rồi nhé!
Tôi chu miệng, phụng phịu như với anh trai vậy:
-Có vậy chứ!
Cô gái đi cùng ngạc nhiên nhìn anh, nhìn tôi mà không hiểu được đoạn đối thoại đó. Tôi lên tiếng:
-Anh giới thiệu đi !
Tôi thấy cô gái có nét gì rất quen như đã gặp lâu lắm rồi. Anh cười rồi giới thiệu.
Mọi người, nhất là tôi cười thích thú. Hỏi thăm một hồi thì ra là em cô bạn học cùng khóa sư phạm với tôi, niềm vui lại được nhân lên.
Lần đầu tiên, tôi nắm tay anh chặt như vậy. Cái bắt tay của người lính mà tôi vẫn giảng cho học trò nghe giờ đây tôi cảm nhận được sâu sắc hơn. Nhìn sâu vào mắt anh: “Hạnh phúc nhé! Thật hạnh phúc đấy! Nếu để cô ấy phải rơi nước mắt, em nghỉ chơi với anh luôn đó nha!”.
-Em ghen với tình bạn của anh chị đấy!
-Nhớ giữ chặt trái tim anh ấy nhé!
Họ đi rồi, tôi nhìn theo và chợt nhìn lại giò phong lan:
-Nở rồi! –Tôi reo lên như một đứa trẻ.

Chiều nay, tôi lại có dịp lên biên giới. Nơi đây, ngày trước là khu rừng rậm, giờ là một màu xanh bát ngát của cao su. Khi đi ngang qua Đồn Biên phòng, tôi bất giác nhìn vào và mỉm cười vu vơ.
Ia Grai tháng 6/2010
[/I][/ALIGN]

30 nhận xét:

  1. Tình yêu cao thượng và lãng mạn quá cơ! Là em thì em giữ luôn rồi... Bắt cá nhiều tay luôn cho bõ... :D :D :D

    Trả lờiXóa
  2. Nhận lời yêu đã khó nhưng từ chối tình yêu còn khó khăn hơn gấp bội. Làm sao để không tổn thương người ấy, có giữ lại được tình cảm bạn bè hay không...

    Trả lờiXóa
  3. Chị thật là nhân từ... hihihihi... Mỗi người có một cách ứng xử mà chị! :D :D

    Trả lờiXóa
  4. Cái tay bộ đội biên phòng này đúng là ...Từ nhân dân mà ra...Vào H là... không xong rồi Bé ơi! Huynh không thèm cưa mà dẩy đổ cái rầm! :yikes: :lol: :lol: :lol:

    Trả lờiXóa
  5. -nguyenhuytuong! Chào huynh! Lâu mới ghé thăm mà huynh khủng bố khiếp quá! :D Nhưng muội thấy những người nói hay thì "làm" không giỏi!

    Trả lờiXóa
  6. Gửi Thùy Linh: Chị ứng xử cũng bình thường mà, vì anh ấy quá tốt nên chị trận trọng tình cảm đó!

    Trả lờiXóa
  7. :yikes: :lol: :lol: :lol: Muội hiểu sai ý huynh rồi!Từ nhân dân mà ra: đó là bản chất của Anh bộ đội Cụ Hồ thứ thiệt đấy Muội ơi! để được như Anh ấy khó lắm thay!:D

    Trả lờiXóa
  8. Muội nói cái từ "đẩy đổ" của huynh í! Huynh có làm đổ được không?:D :D :D Còn anh ấy, thì muội cũng tiếc mà! Nhưng trái tim tuy có nhiều ngăn nhưng chỉ đựng được một trái tim khác thôi; nếu đừng mỗi ngăn một trái thì thành lựu đạn mất! :D

    Trả lờiXóa
  9. Oài ! Nếu không dẩy đổ ngay được thì :cry: :cry: :cry: các Cụ bảo : Mưa dầm thấm lâu mà ... :lol: :lol: :yikes: Lựu đạn ư ??? Không đâu, nói chính xác thì nó là một quả bom...ha ha ha !:happy:

    Trả lờiXóa
  10. "Mưa dầm thấm lâu" còn tùy vào người có kiên trì hay không thôi mà anh NHT ơi.... Còn chị em đây một mực nói KHÔNG nên người ta cũng dắt người khác ra mắt rồi mà... :)

    Trả lờiXóa
  11. :yikes: Bom a???!!! Nó nổ banh xác luôn đó! "Mưa dầm thấm lâu"Thấm đến nơi đâuHỡi huynh rằm yêu dấuCòn lâu! :D :D :D

    Trả lờiXóa
  12. thế thì tại cái duyên cái số nó... vồ trượt nhau :D :D :D Đành phải chịu thôi :cry:

    Trả lờiXóa
  13. :lol: :lol: :lol: Càng già càng dẽo càng daiThanh niên trai tráng chạy dài cũng thuaTuổi già lắm kế nhiều mưu (nhiều kinh nghiệm)Tuổi trẻ non nớt nên thua chắc rồi!

    Trả lờiXóa
  14. :cry: :cry: :cry: Tuổi cao sức đã hao nhiều ...làm sao còn tấn... như ngày thanh niên! :cry: :cry:

    Trả lờiXóa
  15. -Huynh nguyenhuytuong: Phải tấn công mạnh vào chứ cái khoản "mưa dầm" lạc hậu rồi! :D :D

    Trả lờiXóa
  16. -Khắc Vệ: Cảm ơn bạn đã dành thời gian để đọc bài viết hơi dài này!Bé cảm thấy may mắn khi có được một người bạn như anh ấy!

    Trả lờiXóa
  17. :lol: :lol: :lol: đã ...yêu lại còn... dấu thì là sao chả còn lâu... :D

    Trả lờiXóa
  18. Người già nhưng ý chí không giàNhiều nhiều bộ phận vẫn là... thanh niên... heheeheheheNgười ta bảo "Gừng càng già càng cay" mà "Người càng già càng hay" mà..... :D :D :D

    Trả lờiXóa
  19. :rolleyes: :lol: :lol: :lol:

    Trả lờiXóa
  20. :lol: :lol: :lol: Xem lớp già và lớp trẻ đọ súng (à quên: đọ chữ) ai hơn ai trong vụ này?!

    Trả lờiXóa
  21. Linh ơi! Bộ phận nào thanh niên vậy?Có bộ phận bảo tôi làm việc muộn hơn các anh nhưng trong môi trường độc hại nên xin được nghỉ hưu sớm!

    Trả lờiXóa
  22. Thấy bác í cười vậy là đúng ý rồi. Lớp già lớp trẻ hiểu ý nhau quá mà... bác nhỉ?!!hihihihii

    Trả lờiXóa
  23. Em không có biết đâu. Chị hỏi bác í đi...... :D :D :D

    Trả lờiXóa
  24. Ối! :lol: :lol: :lol:

    Trả lờiXóa
  25. Bác Cũng không biết ... :D Vì Bản thân Bác..."may quá" vẫn đang trong biên chế :lol: :lol: :lol:

    Trả lờiXóa
  26. :sing: :sing: :sing: :sing: :sing: :sing: :hat: :hat: :hat: :hat: :hat: :hat: Trong "biên chế" là tốt rồi bác ha! Bác cố gắng giữ phong độ đấy nha. Nếu không, bác cũng cố gắng giữ tuổi trẻ cho một số bộ phận cần thiết đấy....

    Trả lờiXóa
  27. Bác cũng đến... ngất trên cành quất vì Cháu thôi ! :lol: :lol: :lol:

    Trả lờiXóa
  28. :no: :no: :no: :no: :no: Ối bác đừng ngất trên cành quất. Nó bé xíu à. Ngã gãy cổ chết. Bác chọn cành đa, cành đề mà ngất bác ha. Không cháu áy náy lắm đó... :up: :up: :up: :up: :up: :up: :up:

    Trả lờiXóa
  29. Lâu vào đọc mấy cái còm... mắc cười quá! :D :D :D

    Trả lờiXóa