Trở về quê trong một ngày mưa xuân nhè nhẹ rơi. Mưa đủ để cho người con xa nhà lâu ngày trở về cảm nhận được mùa xuân đang hiện hữu. Tôi ngồi bên mái hiên ngắm nhìn sắc xuân quê nhà trong một cảm xúc khó nói thành lời.
Trước
sân, vườn rau mẹ trồng xanh mướt, thỉnh thoảng vạt cải trồng sớm đang khoe sắc
vàng rực rỡ, kiêu hãnh như bảo rằng mùa xuân không chỉ có hoa mai, hoa đào. Những
luống rau ngò thơm nức mỗi lần tôi ngang qua gợi nhớ cái hương vị chợ Tết theo
tôi suốt mấy mươi năm trời chưa nguôi. Không hiểu sao, giữa bao nhiêu cái hương
của chợ Tết, cái hương của ngò lại ám ảnh tôi đến vậy. Có lẽ đó là không chỉ là
ký ức của khứu giác mà còn là vị giác nữa. Nó nhắc tôi về những món ngon ngày Tết
mà những đứa trẻ nông thôn như tôi đã chờ đợi.
Xa
xa cuối vườn là những cây rơm đã vơi dần để tiếp sức cho đàn trâu qua mùa đông
khắc nghiệt khi cỏ cây không thể phát triển được. Thường thì sau mỗi mùa gặt,
người dân quê tôi sẽ đem phơi rơm thật khô để dành cho gia súc. Xây rơm là công
đoạn vất vả nhất vì vừa phải kéo rơm lên, giẫm cho rơm chặt lại và quan trọng
là làm sao cho tròn trịa nữa. Tôi nhớ ngày nhỏ, chị em tôi kéo rơm ngoài bãi
vào vườn, ba tôi chịu trách nhiệm đưa lên và giẫm chặt. Những cây rơm khô trong
vườn còn được người dân quê tôi bện chặt, ủ lửa mang theo khi đi chăn trâu bò
hoặc đi làm đồng, lúc nào lạnh thì lấy lửa từ cây cún đó nhen lên sưởi ấm. Thỉnh
thoảng chúng tôi lại kiếm củ lang, củ mì nương thơm phức cả một khoảng đồi. Có
lẽ những ký ức tuổi thơi ấy sẽ rời xa nếu như hôm nay tôi không tự mình rút từng
nắm rơm, hít hà cái mùi khói thơm đêm 30 lúc chờ đợi giao thừa mà các con tôi
nhóm lên trước ngõ nhà ngoại.
Có
lẽ với người dân quê tôi cây rơm khá quan trọng nên mỗi lần xây rơm mẹ lại nấu
món gì đó ngon ngon nữa!
Về
nhà, lòng ngập tràn hạnh phúc khi được tự tay trang trí nhà cửa sau bao năm xa
quê không có dịp sum vầy trong ngày Tết. Các con tôi cũng vui vẻ tham dọn dẹp
nhà cửa cho ngoại trong tiếng cười nói râm ran. Tết này, lần đầu tiên sau 45
năm cuộc đời từ tự tay gói những chiếc bánh chưng, bánh tét. Cũng may, thời đại
4.0 nên tất cả mọi thứ đều có trên mạng, những điều này khiến tôi thấy trân trọng
những người đã làm những clip công phu để người khác học hỏi khi cần thiết. Tôi
thức cùng mẹ để canh bánh suốt đêm, cái mùi lá bánh dần chín, mùi khói bếp quyện
vào nhau thật là quyến rũ và chắc chắn sẽ là ký ức khó phai mờ.
Tôi
trở lại thành phố và mang theo trong hành trang mình hình bóng mẹ, hơi ấm mùa
xuân quê hương quá đỗi thân thương mà lâu rồi tôi mới có được. Cảm ơn mẹ và quê
hương – mùa xuân của cuộc đời tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét