Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2018

Biển Hồ

BIỂN HỒ - NỖI NHỚ TRONG TÔI!
"Em đẹp thế Pleiku ơi!
Trái tim tôi muỗn vỡ tan rồi
Không dám nhìn vào đôi mắt ấy
Đôi mắt Pleiku đẹp tuyệt vời"
( Đôi mắt Pleiku- Nguyễn Cường)
          Vậy là tôi đã "quen" Biển Hồ được tròn 15 năm. từ cái ngày đầu chập chững đặt bước chân đến với mảnh đất cao nguyên tôi đã có Biển Hồ ở trong lòng. Nhà ở cạnh hồ nhưng tôi chỉ biết đền Biển Hồ với cái dịu mát, trong lành của không khí ( khác với những nơi khác ở cao nguyên). Vùng đất Biển Hồ cho nhiều rau cùng các loại thủy sản được đánh bắt từ hồ. Khi đó, với tôi, hồ chỉ là nơi cung cấp nước ngọt...
          Tôi đến Biển Hồ một buổi chiều êm đềm. Từng cặp tình nhân tay trong tay, lặng yên bên hồ vắng. Những đứa trẻ nhìn theo cười và trêu nữa. Tôi thấy vui vui. Ngày ấy, Biển Hồ còn chút gì đó hoàng sơ.
Lần khác, tôi đến cùng người bạn học. Bạn đã cho tôi biết nhiều về Biển Hồ. Về sự tích Biển Hồ ( hay còn gọi là hồ Tơnưng, Nung Nueng- theo tiếng địa phương), về chuyện hồ không đáy nên ai rơi xuống đều không tìm thấy thi thể đâu cả. Bạn nắm tay tôi đi trên con đường dốc và nói với tôi rằng "Đây là con đường đi đế tương lai". Tôi đã tin điều đó!
Rồi một ngày bạn xa tôi. Những buổi chiều tôi thường ra Biển Hồ một mình, ngồi và suy tưởng. Biển Hồ vẫn còn đấy, nước vẫn rất xanh, cây vẫn rất xanh, và lòng tôi cũng tê tái xanh. 
Nhà trường cho làm đề tài môn Địa lý VN, tôi chọn "Du lịch Gia Lai trước ngưỡng cửa thế kỷ XXI". Và Biển Hồ gắn với tôi như một người bạn từ đấy. Tôi không buồn, không giận, không trách Biển Hồ nữa! Mà chỉ thấy yêu mến va tự hào về "Đôi mắt PLeiku" trong lòng Phố núi.
Chiều nay, tôi trở lại Biển Hồ sau thơi gian xa cách vì công việc. Ghé vào quán cà phê bên đường, ngồi ngắm dòng người qua lại. Có cô gái Jrai gùi trái cây vào phố, tôi đưa điện thoại chụp nhưng không kịp. Tiếc thật. Chú nhóc con hủ quán cứ nhìn chằm chằm vào cô bé  Quỳnh My - người đã từng chơi chương trình "Ai là triệu phú" và quả quyết thấy chị rất quen. Mẹ của nhóc chạy tới hỏi và họ rất vui khi biết đó là thật. Hai cô cháu cũng vui vì khi thấy mọi người nhận ra...
Chúng tôi bon bon xe trên con dốc vào lòng hồ. Hơi sợ - nếu xe đứt thắng. Nhưng rồi hàng thông vi vu bên đường đã làm tâm hồn thư thái và không còn căng thẳng nữa. Du khách đông. Có một nhóm bạn trai đang đàn ghi ta và hát sôi nổi. Nhưng, giá như những nhà có chức trách hãy thiết kế lại mãi nhà giữa lòng hồ và bê đi hai con sư tử đá ở bậc tam cấp thì sẽ ý nghĩa hơn nhiều. Chợt hỏi lòng mình "Ai lại đưa ra ý tưởng này nhỉ?!
Mưa lất phất bay. Lòng có cảm giác bình yên quá đổi. Nhưng rồi chợt thấy một chút sóng trào dâng ở phía bờ xa.

(Ia Grai, ngày 30/9/2009)

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2018

BIỂN VÀ EM

1.Tôi đang loay hoay với chiếc máy ảnh, cố tìm kiếm một khoảnh khắc thật đẹp của biển chiều. Bất chợt, trong ống kính xuất hiện một cô gái, váy dài màu xanh biển, chiếc khăn quàng cũng màu xanh và đôi mắt đang  nhìn xa xăm về một nơi nào đó giữa biển khơi.
-Khoảng khắc đẹp đây! – Tôi thầm nghĩ.
Chọn góc ảnh ưng ý nhất, tôi bấm mấy kiểu liền. Nhưng kìa, cô gái như kẻ mộng du cứ đi dần ra biển, mặc cho con sóng ùa vào dưới chân, tung bọt làm ướt cà phần trước thân váy. Tôi buông máy, chạy nhanh đến như sợ cô ấy sẽ biến mất vào biển trong phút chốc. Vừa nắm tay cô gái, tôi vừa hét lên:
- Cô muốn chết hả?
Cô gái như bừng tỉnh, nhìn tôi, nhìn xuống cánh tay nơi tôi còn nắm chặt:
-Có chuyện gì thế?
-Cô định tự tử sao? Cuộc sống đẹp mà!
Tôi hạ giọng, như một lời thủ thỉ , hy vọng cô ấy sẽ hiểu mà trân trọng bản thân mình hơn.
-Tự tử?
-Không phải sao?
- Nhầm rồi. – Cô gái nói rồi nở nụ cười tười khiến tôi ngại ngùng vì cảm giác  mình bị hớ.
-Sao cô đi ra biển? Nhìn váy cô kìa!
-Ôi! Ướt hết rồi! Tôi mãi ngắm biển và suy nghĩ miên man nên thế! Xin lỗi anh!
Nụ cười chum chím và sự phụng phịu trong giọng nói, ánh mắt của cô ấy khiến tôi thấy nao nao.
-Cô tên gì?
-Hãy gọi tôi là em!
-Em viết hoa hay viết thường?
-Danh từ chung í! Viết hoa nếu ở đầu câu. Còn anh?
Tôi cười tủm tỉm:
- Anh!
- “Anh” thuộc loại nào? Danh từ chung hay riêng? – Cô ấy nghiêng nghiêng đầu hỏi lại. Trông cô ấy như một đứa trẻ với vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt còn rất trong sáng. Chắc cô ấy chẳng biết làm hại ai bao giờ nhỉ!
- Cả hai! – Tôi đắc ý.
- Anh! Tôi thích như thế! Thích mình là em!
-Kể cảm với người nhỏ tuổi hơn cô?
-Không!
Chúng tôi thống nhất là “anh”, “em” sau khi biết rõ  tuổi tác của nhau. Tôi chưa hiểu vì sao em thích nhưng thấy nụ  cười của em khi gọi anh là tôi an tâm rồi.

2. Tôi đưa em qua bên kia sông và lên quán café trên tầng thượng của một khách sạn để ngắm phố biển về đêm.
Em thoáng bối rồi khi đi cùng một người con trai lạ vào khách sạn nên cứ co ro cúm rúm đến tội nghiệp.
-Đi uống café thôi mà! Anh sẽ chẳng ăn thịt em đâu! – Tôi nhìn em khích lệ.
Vào thang máy, chúng tôi mỗi người một góc, lặng yên đến độ nghe được nhịp đập con tim. Em làm tôi cũng thấy bối rối và cảm giác cái thang máy hôm nay sao chậm thế, chậm vô cùng. Tiếng chuông báo hiệu đã đến nơi, cả hai chúng tôi đều vội bước ra và đâm sầm vào nhau. Chẳng hẹn mà 4 mắt ngước lên và đất trời như chao đảo.
-Em..
-Anh..
Ai cũng muốn nhường người kia thì phải, tôi đưa tay đẩy nhẹ bờ vai như bảo em bước ra trước.
-Òa!
Em reo lên và chạy ra sát lan can để ngắm phố phường rực rỡ trong ánh đèn. Trong phút chốc, mọi thẹn thùng tan biến đi đâu hết, chỉ còn lại trong em sự hồn nhiên, vô tư, chân thành đến thương lạ.
-Anh nhìn kìa! Kia là cầu quay, kia là cầu Rồng, cậu Trần Thị Lý, cầu Thuận Phước xa xa…  Đẹp quá anh!
Rất tự nhiên, tay em choàng vào tay tôi để chia sẽ cảm xúc mãnh liệt này. Tôi chỉ về Sơn Trà:
-Còn đường điện sáng kia em biết về đâu không?
-Về đâu thế anh?
-Bên này là đến chùa Linh Ứng. Bên kia là lên trạm Ra –đa phòng không không quân – nơi có quả cầu to tướng mà ban ngày em thấy rất rõ đó.
-À, em biết rồi! Bạn em công tác trên ấy anh ạ! Nhưng em chưa đến đó bao giờ.

Tiếng cô phục vụ đưa chúng tôi về thực tại rằng mình lên đây để uống cafe. Em chọn cafe pha rượu, tôi cũng uống theo em dù trước giờ chưa bao giờ biết cafe ngọt hay đắng mà người đời ham thế. Nhìn em nhâm nhi từng thìa nhỏ cafe, tôi thấy vị đắng tan biến, chỉ còn lại chút nồng nàn của men rượu. Má em cũng ửng hồng lên; còn tôi bắt đầu chuếnh choáng. Hay tôi say, say một người mới gặp lần đầu. Có tình yêu sét đánh không nhỉ? Chúng tôi mới quen nhau có mấy tiếng thôi sao tôi thấy quen em tự kiếp nào.
-Muộn rồi! Về thôi anh!
Em dành trả tiền cafe. Tôi giận dỗi. Em bảo “Anh làm xe ôm rồi mà!’. “Có được ôm cái nào đâu mà bảo ôm! Oan quá!”. Tôi học em phụng phịu. Tí nữa nhé! Em cười thì thầm bên tai làm tôi lâng lâng!
-Em ở đâu nhỉ? Anh chưa biết.
-Thấy chưa? Ai mà vô tình thế không biết.
Tôi chẳng vô tình đâu. Tôi đã bỏ cả buổi chiều và buổi tối vàng ngọc để ở bên em mà. Có phải vô tình không!
Tôi lại chở em qua cầu về phía biển. Khách sạn em ở bên đó. Gió lạnh, em vòng tay, tựa vào tôi thở nhè nhẹ.
Đến nơi rồi. Em xuống xe, đưa tay vẫy và đi vào.
-Em!
Trời! Số ĐT cũng chưa biết. Tôi thật là. Giờ chẳng lẽ chạy theo.


3.Tôi chờ mãi,chờ mãi trước cổng khách sạn, hy vọng nhìn thấy em mà  vô vọng. Hai ngày sao dài như thế kỷ. Bạn tôi bảo mày làm sao khi cứ ngơ ngơ ngác ngác. Tôi mở máy ngắm hình em. Nhưng hình nghiêng nghiêng, lại vướng cái khăn nên chẳng nhìn rõ mặt.
-Trời ơi là trời! Tôi vò đầu đau đớn.
            Mở facebook. Tôi lang thang vào nhà bạn bè, rồi theo đường link đến nhà khác. Tôi dừng lại trước trang một cô gái – bằng tuổi em. Điều khiến tôi dừng chân không phải vì hình ảnh của chủ nhân mà là bài thơ về phố biển. Tôi đọc  rồi lần vào album – toàn hình ảnh thiên nhiên. Chủ nhân cũng là một người yêu nhiếp ảnh và có những góc chụp rất ấn tượng.
-Đây rồi! – Tôi reo lên khi nhìn thấy tấm ảnh em cười rất tươi,vẫn là nụ cười khiến người khác muốn đặt lên đấy một nụ hôn ấm áp, ngọt ngào! Em cười ngọt lắm em biết không?
Nhấn nút kết bạn và chờ đợi. Tôi không quên cop luôn đường link về cất, phòng lúc tìm không ra .

4. Tôi sẽ tặng em tấm ảnh thật đẹp về biển. Nghĩ đến điều đó, tôi cầm máy bước đi. Trời còn rất sớm, sương giăng đầy đình Sơn Trà. Chợ cá buối sớm thật bình yên. Những người phụ nữ gánh nước biển lên rửa cá, đôi quán nước nhỏ đón những ngư dân từ biển về ghé vào uống ly trà nóng. Giữa bãi cát, đôi quang gánh ai bỏ đó như bức tranh tĩnh vật. Có ngư dân về sớm đang lăn chiếc thuyền thúng lên bờ.Tôi đưa máy hướng về tượng phật bà  trên chùa Linh Ứng, phía trước là ánh bình minh đón chào một ngày mới. Và ... tôi chợt nhận ra nơi bờ sóng, có một cô gái trong bộ đồ thể thao đang nghiêng nghiêng kiếm tìm khoảnh khắc với những chiếc thuyền thúng. Em, đúng em rồi! Tôi chạy đến, hét thật to:
-E...m...em!
Em từ từ quay lại. Chụp thôi. Em, biển và bình minh. Chao ôi! Sao mà đẹp thế!  Nụ cười em rạng rõ trước bình mình, trước biển. Tiếng sóng vỗ nhẹ dưới bàn chân.
-Sao anh biết em ở đây?
-Anh ... anh muốn tìm gì đó tặng em!
-Sao không nói dối. Nói dối chẳng hay hơn sao!
Không. Anh luôn nói thật – trước biển, và em.


Tôi tiễn em ra sân bay. Trời mưa giăng kín phố phường. Ông trời cũng hiểu được nỗi buồn của tôi hay sao mà cho mưa che kín lối.
-Em sẽ trở lại!
-Không. Anh sẽ tìm em!
            Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của em, mân mê từng ngón tay như muốn nói với em ngàn lời. Em nhẹ nhàng rút bàn tay về, mắt nhìn ra ngoài ô cửa.
-Khi nào đến mùa hoa dã quỳ nở, em sẽ mời anh đến với cao nguyên. Núi cũng đáng yêu lắm đấy!
- Anh không chắc là mình đợi được đến mùa hoa dã quỳ nở đâu!
- À, anh hãy mang biển về cho em, mỗi ngày nhé! Em sẽ nhớ biển lắm đấy!
Anh sẽ gửi tình mình vào từng tấm ảnh – cô bé ạ!
Anh sẽ gửi tình yêu vào từng khoảnh khắc, em sẽ đọc được, phải không?!

Trở về, tôi mở facebook. Em đã đồng ý kết bạn kèm theo tin nhắn :

Mai em đi rồi, ở lại nhé Biển ơi
Đừng có buồn khi mỗi chiều mưa đổ
Khi xa em đừng cồn cào nỗi nhớ
Đừng thở dài khi vắng bóng hình em!

Mai em đi rồi, Biển có bình yên
Đừng xô sóng kẻo người đi lưu luyến
Đừng dạt dào kẻo bước chân bịn rịn
Đừng thăm thẳm nỗi niềm cho lòng ai chơi vơi!

            Mai xa thật rồi, nhớ lắm Biển ơi
Nhớ Biển xanh êm đềm đón bàn chân bé nhỏ
Nhớ tiếng sóng thì thầm như hơi thở
Nhớ ánh bình mình ... Biển gọi... mỗi ngày!

Mai xa rồi... Nhớ, nhớ lắm, Biển ơi!!!


Thứ Hai, 4 tháng 6, 2018

NƠI ẤY???

Nơi ấy bây giờ còn trắng những bờ lau?
Đường về biên cương núi đồi thăm thẳm
Anh có dừng chân ở bên con suối
Tiếng nhạc rì rào reo vui...

Nơi ấy bây giờ mưa đã bắt đầu rơi?
Đường tuần tra cỏ còn che kín lối
Đêm hành quân bước chân  rất vội
Có lúc nào chầm chậm ... nhớ về nhau???

Em nơi này có những đêm thâu
Lặng lẽ nhìn vào không gian sâu thẳm
Chỉ ước ao thôi một vòng tay ấm
Một nụ hôn nồng dù vội vã cách  xa...





NHỮNG CHUYẾN ĐI ..

              
          Trong cuộc đời nhà giáo của mình, tôi đã đi qua bao nhiêu bản làng, bao nhiêu con đường, dòng suối... Mỗi địa danh đều để lại cho tôi những kỷ niệm khó phôi phai. Nhưng có những chuyến đi mà nhắm mắt tôi vẫn thấy còn vẹn nguyên trong nỗi nhớ.
          Chuyến đi thứ nhất.
Đó là ngày tôi mới ra trường. Tôi chưa chuẩn bị chút nào trong tâm thế khi về công tác tại trường DT Nội trú. Ngôn ngữ không, phương pháp sư phạm không. Có chăng chỉ là những câu chuyện của thầy giáo trưởng khoa- người rất yêu và có nhiều hiểu biết về văn hóa bản địa. Và chút nữa là kiến thức có được khi tôi làm đề tài môn “Địa lý Việt Nam” – “Du lịch Gia Lai trước ngưỡng cửa thế kỷ XXI”.


(Cô giáo và những học trò đầu tiên trong cuộc đời cầm phấn) 

Lũ học trò đón tôi bằng những tiếng hú hét, chúng gọi tôi là “em” râm ran từ ký túc xá vọng lên khi tôi mới bước vào cổng trường. Ngôi trường với khoảng 80 % là học trò nam, nhiều em lớn hơn tuổi tôi và cũng cao hơn tôi rất nhiều. Lớp tôi chủ nhiệm có em nam rất hiền, hay cười và nói chuyện. Em bảo với tôi “Em nhỏ hơn cô một tuổi nhé!”. Vậy mà, hôm em bị ốm, sợ tôi lo nên viết giấy xin phép kèm lá thư gửi lại rồi về nhà. Và tôi, một cô giáo trẻ mới ra trường vô cùng lo lắng mà không biết làm sao. Tôi quyết định về làng tìm em. Và đó là chuyến đi đầu tiên của tôi trong cuộc đời nhà giáo.
Cùng đi với tôi có một em học sinh nữ, nhà cũng xã em Yup (học trò nam). Chúng tôi đón xe thồ đi từ trường ra Plei ku, đi xe đò từ Plei ku về Ia Ly (huyện Chư pah), và từ đó đi bộ vào làng. Con đường thật đẹp, quanh co uốn lượn, thỉnh thoảng lại gặp những em bé gùi những chiếc gùi bé xíu đi lấy nước, phía sau là những quả bầu đựng nước be bé thật dễ thương. Đang đi, trước mắt tôi là hàng phượng vĩ, chẳng nhớ tháng mấy mà phượng nở rồi. Tôi ngạc nhiên khi thấy ngôi trường ở giữa rừng. Mãi sau này mới biết có những nơi còn xa hơn như thế.
Rồi tôi cũng đến được nơi cần đến. Đó là ngôi nhà sàn khá dài, cánh cổng khép hờ. Tôi đẩy nhẹ bước vào. Nhìn trước nhìn sau không có người, tôi bước lên cầu thang. Cậu học trò òa khóc nức nở khi tôi vừa thò đầu qua cánh cửa. Tôi bối rối thật sự khi càng vỗ về thì trò càng khóc to hơn. Tiếng khóc của một người đàn ông chứ không phải đứa trẻ (vì trò đi học muộn). Mãi rồi trò cũng nín. Và nói với tôi rằng sợ cô lo, sợ cô cứ đi mua đồ ăn cho khi em không ăn được cơm... Tôi chơi  đến chiều mà chưa thấy bố mẹ trò đi làm về nên ra nhà em học trò nữ ngủ lại, hẹn em sáng mai vào.
Sáng hôm sau, tôi cùng trò trở vào thì không thể tin được khi ngôi nhà sàn và cả ngoài sân đông kín người.  Mọi người nghe nói cô giáo về nên đến chơi. Tôi bước lên sàn nhà, rượu ghè, cơm nếp đã sẵn sàng. Trên bếp còn có chú gà làm sạch sẽ, chỉ đợi cô đến là chế biến. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với phong tục tập quán của người Jrai mà có lẽ tôi cứ nghĩ những kiến thức trước đây cũng là khá đủ rồi. Ghè rượu chỉ chủ nhà, tôi và em học sinh được uống. Mọi người chỉ ngồi quanh chứng kiến. Một sự yêu quý, kính trọng cho khách mà tôi – một cô gái trẻ - dù là cô giáo cũng không thể tin được và cảm thấy ngỡ ngàng. Mọi người nhìn tôi không chớp mắt. Dẫu tôi có mời thì họ chỉ ngồi gần lại và dành tất cả cho chủ nhà và khách mà thôi. Đến giờ tôi cũng không lý giải được...

Cuộc vui nào cũng đến lúc chia tay. Bố mẹ em năm tay tôi cười... Em bảo bố muốn nói với cô nhiều nhưng không biết tiếng Việt. Và tôi thì...
Tôi chia tay với bà con, gia đình học trò để trở lại trường. Lúc đó mới cảm nhận được sự trân quý của bà con là thế nào. Mỗi người đến đều mang cho tôi một chút gì đó... gạo lúa, trái cây, trứng gà... đủ cả. Và khi tôi đi ra khỏi cổng làng, phía sau là bà con  và những bàn tay vẫy chào tạm biệt.

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

THẦY GIÁO TÔI

Buổi trưa đi đón con sớm, dừng xe dưới gôc bằng lăng ngoài cổng trường và mở túi lấy tờ báo Gia Lai mang theo ra đọc. Phút giây ngập ngừng và lắng đọng khi trước mắt là bài viết “Đôi bờ...” của thầy giáo cũ- Chử Anh Đào.





          Mới lúc nãy thôi, ngồi cũng các bạn học cũ còn hỏi nhau đã đi thăm thầy chưa? Sức khỏe thầy thế nào rồi? Rồi tất cả chợt lặng im để mặc mỗi người đuổi theo một dòng suy nghĩ, cảm xúc khác nhau.
          Và trong tôi trở về vẹn nguyên những ngày cuối mùa mưa năm 1994, khi tôi bước chân vào mái trường Cao đẳng Sư phạm. Lúc đó thầy là trưởng khoa và cũng là thầy giáo dạy môn Hán Nôm, sau này thầy còn dạy bộ môn  phương pháp nữa. Điều may mắn với chúng tôi ngày ấy là số sinh viên ít nên thầy cô giáo đều quan tâm và dành tất cả tâm huyết cho từng bài giảng cũng như trong quá trình giáo dục, đào tạo chúng tôi trở thành thành những giáo viên trong tương lại. Và thầy giáo Chử Anh Đào là một trong những người thầy kính yêu của chúng tôi ngày ấy.
          Điều mà khiến những đứa sinh viên chúng tôi nhớ nhiều có lẽ là những lần thầy nhận nhuận bút hay sau mỗi lần có sách xuất bản. Thể nào lớp chúng tôi (cái lớp mà nữ chiếm đến hơn 95 %) cũng được thầy dẫn đi ăn củ lang, củ mì ở quán trước cổng trường. Thầy cũng đã cho chúng tôi cơ hội được giao lưu, gặp gỡ với các nhà văn nhà thơ trong và ngoài tỉnh qua các “Đêm thơ nhạc”...
          Với riêng tôi, một sự tình cờ nhưng đó là kiến thức đầu tiên để sau này về công tác ở trường Dân tộc Nội trú đã giúp tôi không bỡ ngỡ với học sinh. Đó là sau những lần đi về địa phương nghiên cứu, tìm hiều về văn hóa...Thầy đã chia sẻ với chúng tôi rất nhiều về tâm lý của thanh thiếu niên nói riêng và người Jrai, Ba Na nói chung...
          Ra trường, chúng tôi không có cơ hội gặp gỡ thầy nhiều, nhưng mỗi lần gặp bàì viết của thầy trên báo hay tạp chí, những sinh viên cũ lại cùng đọc, chia sẻ và thảo luận về những bài viết ấy. Rồi chương trình giáo dục địa phương được đưa vào nhà trường cùng các tác phẩm của các nhà văn, nhà thơ trong tỉnh. Mỗi lần giảng đến những tác phẩm của thầy hay giới thiệu về các tác giả tiêu biểu, tôi không khỏi tự hào khi giới thiệu với học trò đây là thầy giáo của mình. Và học trò tôi cũng ngạc nhiên lẫn khâm phục, ngưỡng mộ vì thầy giáo của cô là nhà văn có tác phẩm trong chương tình.
Năm ấy, thầy là thành viên Ban Dân tộc -Hội đồng ND Tỉnh đi giám sát việc thực hiện chế độ, chính sách dành cho HS dân tộc thiểu số ở trường tôi. Sau khi làm việc, tôi dẫn thầy ra sân trường để giới thiệu với học trò. Thầy cười rất nhiều khi thấy tôi giới thiệu đây là nhà văn “Chử Anh Đào” bằng xương, bằng thịt mà các em đã được học tập, tìm hiểu...
          Cuộc sống, công việc  bộn bề nên cũng ít có điều kiện gặp thầy. Thỉnh thoảng được gặp thầy trong những đợt tập huấn chuyên môn, được thầy tặng quyến sách mới xuất bản kèm theo lời đề tặng  trước sự ngỡ ngàng của đồng nghiệp. Tôi đùa- Thầy ưu tiên giáo viên trường Dân tộc Nội trú đấy thôi. Thầy cũng hứa sẽ tặng quyển từ điển tiếng Jrai nữa...

Mùa hè 2017, lớp tôi tổ chức kỷ niệm 20 năm ra trường, thầy đã đến chung vui và có những lời chia sẻ đầy xúc động. Hạnh phúc của một người thầy ở trường Sư phạm chính là đào tạo ra rất nhiều những người sẽ đứng trên bục giảng, nhất là ở những ngôi trường vùng sâu, vùng xa, vùng đặc biệt khó khăn. Tôi nhận thấy niềm vui và hạnh phúc từ trong đáy mắt của thầy.
          Rồi một ngày tôi nghe phong thanh tin thầy bệnh. Chưa rõ thực hư thế nào nên  tôi chỉ chỉ lặng lẽ vào Facebook của thầy xem tin tức mà thôi. Cũng không biết nói gì chỉ cầu mong cho thầy luôn lạc quan như  chính con người của Thầy vậy.
          Còn chúng tôi- những thế hệ sinh viên trường CĐSP Gia Lai sẽ tiếp tục mang trong mình ngọn lửa thầy đã trao gửi để thắp lên những chân trời tri thức mới cho đàn em thân yêu!