Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Sáng và chiều.

NÚI VÀ BIỂN

Phố biển chiều có rực rỡ không anh

Con thuyền ra khơi hay nằm yên bến đỗ
Phố núi chiều buông trời giận giữ
Chớp rạch bầu trời thành hai nửa chia phôi

Phố núi đêm về mưa rơi... rơi...rơi..
Con dốc nghiêng, hạt mưa nghiêng, nghiêng nghiêng nỗi nhớ
Biển đêm nay có xô con sóng nhỏ
Nghiêng vào bờ nỗi nhớ ngày năm?! 
....

 Chiều nay, 30/4


Sáng nay.

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Tham quan- Dã ngoại!

 Trước tượng đài Bác Hồ tại quảng trường Đại Đoàn Kết.


Vào tham quan Bảo tàng tỉnh Gia Lai.


Vui chơi tại công viên Đồng Xanh - Pleiku.


Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Chúc mừng học trò yêu!

Chúc mừng các em học sinh trường THCS DT Nội trú huyện Ia Grai đạt giải Nhì tại Hội thi "Em kể chuyện về Âm vang Điện Biên", tỉnh Gia Lai 2014!!! 





Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

EM GỬI



Em gửi vào trong nắng
Nụ cười trên môi thơm
Em gửi vào trong gió
Ngọt ngào những nụ hôn.

Em gửi vào áng mây
Chút bâng khuâng mong nhớ
Em gửi vầng trăng tỏ
Tiếng yêu thương thì thầm.

Em gửi vào lặng câm
Những điều không thể nói
Khoảng trời xanh vời vợi
Có chứa hết nỗi niềm???!!!

Buồn!

Buồn quá người ạ!
Làm sao bây giờ?
Niềm tin không còn, khát vọng đam mê chẳng còn. Sống bằng gì đây?
XH này là vậy sao?

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Tháng 4

Buổi sáng tháng tư với ánh nắng chan hòa khắp mọi nẻo đường Tây Nguyên.
Nắng lướt qua những đồi cao su, café lộng gió. Nắng lấp lánh trên những chùm bằng lăng tím nhạt. Nắng  gieo mình trên những bụi dã quỳ đã bắt đầu ươm lại màu xanh sau một mùa khô khát cháy.

Tháng tư. Những cơn mưa đầu mùa vừa trở lại. Anh có nhớ không cơn mưa đầu mùa năm ấy. Lần đầu tiên trong đời, em – một cô gái đồng bằng lại ngỡ ngàng, sợ hãi rồi bất chợt thấy bang khuâng trước cơn mưa đầu mùa của  Tây Nguyên. Mưa, sấm và chớp và gió gầm gào ngoài cửa sổ. Anh nắm chặt tay em – không sao đâu cô bé ạ! Anh nói và mỉm cười khiến em thấy an tâm hơn. Anh bảo em nhìn ra ngoài trời – Mưa sẽ tắm gội cho cành lá, sẽ đem lại sự sống mới cho những hàng cây ngoài kia. Giông tố  dữ dội nhưng thường đem lại cho ta một bầu trời trông xanh, tươi sáng vào ngày mai đó em ạ! Rồi vài hôm nữa, em hãy quan sát sự thay đổi của thiên nhiên nhé! Quan sát được gì hãy nói anh nghe!

Lần đầu tiên, em đi vào giấc ngủ ngoan với khoảng trời trong xanh, tinh khôi như anh nói. Trong giấc mơ có thảo nguyên xanh mướt của cao nguyên. Có những vạt cỏ đang nghiêng nghiêng vì cơn gió vô tình lướt qua.
Có những mầm xanh bé tẹo đang trở mình vươn dậy đón chào cuộc sống sau mùa khô nắng cháy và cơn mưa đầu mùa dữ dội.
Lần đầu tiên, em dậy thật sớm và chạy lên sân thượng ký túc xá để ngắm bầu trời. Lần đầu tiên em cảm nhận bầu trời Tây Nguyên sau cơn mưa đầu mùa đẹp và đáng yêu đến thế - xanh như không thể xanh hơn, trong như không thể trong hơn, và đây đó đôi làn mây mỏng nhè nhẹ trôi như sợ đánh mất sự bình yên của không gian buổi sớm.

Lần đầu tiên, em chú ý xem quanh mình có gì thây đổi không để về chỉ “méc” lại với anh! Lần đầu tiên em nhận ra khoảng sân KTX bình thường đỏ au vì bui nhưng giờ đây đã lấm tấm xanh và vài hôm sau thì sự sống đã hồi sinh! Lần đầu tiên em thấy mình nhỏ bé và anh thì thật là người lớn…

Năm tháng đi qua. Cuộc đời cho em những bài học mới. Cuộc sống với biết bao lo toan, thăng trầm nhưng em vẫn giữ lại cho mình một  thói quen, thói quen mà anh đã mang đến cho em từ ngày đầu sinh viên ấy! Và mỗi khi cơn mưa đầu mùa rơi lòng em lại tự hỏi: Nơi anh ngày mới thế nào?!

Ia Grai, 18/4/2014

Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

Mẹ và Quê hương!

Tôi biết rằng trên đời này có nhiều điều thật diệu kỳ để tin yêu, nhưng niềm tin tinh khiết và vĩnh viễn, đó chính là lòng bao dung của Quê hương và Mẹ. Bởi vậy mà khi nào đó lòng mình cảm thấy chòng chành, cần chút ấm áp để bước tiếp, xin hãy chuyện trò cùng mẹ. Với những ai không còn mẹ, xin hãy lặng im để cho lòng mình thầm thĩ với quê...
Nguyễn Đức Nam

Nhưng mình lại sợ mẹ lo lắng, mình sợ mẹ buồn, mình sợ mẹ không yên tâm... 

HT





Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

TÂY NGUYÊN NGÀY MỚI!

Tiếng giã gạo thì thụp trong sương sớm
Làn khói lam uốn lượn giữa trời
Mái nhà sàn, bếp lửa cứ chơi vơi
Dáng mẹ liêu xiêu nhìn ra con đường vắng.

Sớm Tây  Nguyên không gian còn yên ắng
Con đường  chênh vênh  ra giọt nước đầu làng
Tiếng hát tiếng cười bất chợt ngân vang
Xóa tan màn sương còn che kín lối.

Ánh bình mình nghiêng nghiêng bên  suối
Đàn bướm tung tăng bay lượn khắp  đồi
Những đóa hoa rừng khoe sắc  nơi nơi
Chim ca líu lo hòa âm thanh rừng núi.

Cả đất trời cùng bước vào ngày mới
Cô giáo vượt dốc  đến với bản làng
Dưới mái trường tiếng trẻ nhỏ hát  vang
Ôi, yêu quá  Tây Nguyên ngày mới!!!!


 (Buồn quá ngồi họa linh tinh cho vui!)