Một trăm năm mây khói ngẩn ngơ lòng! (NĐN)
Xin mượn hai câu thơ cuối trong bài "Quỳnh và Trăng" của Nguyễn Đức Nam để trải lòng một chút.
Cuộc sống đôi khi không giống ta nghĩ, ta mơ, ta ước... Nhưng đôi khi không nghĩ nó lại chóng tàn đến thế, tàn đến bất ngờ khiến ta chưa kịp thích ứng. Thế nên đôi khi cứ bần thần, cứ ngẩn ngơ ...
Cuộc sống chẳng khi nào trọn vẹn, chẳng khi nào.Ta cũng chẳng bao giờ tìm sự trọn vẹn trong ai. Nhưng niềm tin ta cố giữ, ta cũng mong mình có thể trao ai đó niềm tin. Liệu có làm được?!
Gần bốn mươi năm có mặt trên đời, vậy mà ta cứ nhìn đời trong veo và lạ lẫm! Để rồi ai đó chợt nhìn ta lạ lẫm đến ngỡ ngàng. Hoàn cảnh tạo nên con người ta vậy, cuộc sống cho ta cách nghĩ như thế!Biết làm sao?!
Hãy cứ là em của thuở nàoMặc đời thay đổi tuổi là baoĐừng nên nghiêng ngả cùng toan tínhHãy để tim yêu đập dạt dào!Hãy cứ là em của thuở nào... cô giáo nhé! :love:
Trả lờiXóa