Trong những ngày đầu tiên của năm 2010, chúng tôi- những giáo viên dạy ngữ văn ở các trường PTDT Nội trú của tỉnh Gia Lai lại có dịp gặp gỡ tại Hội thảo: "Nâng cao chất lượng môn Ngữ văn các trường PTDT Nội trú" do SỞ GD&ĐT Gia Lai tổ chức.
Lãnh đạo Sở GD&ĐT, UBND Huyện Chư Păh tặng hoa chúc mừng Ban Nội dung Hội thảo. ...
Đại diện các trường PTDT Nội trú toàn tỉnh giao lưu văn nghệ.
Những giáo viên trực tiếp giảng dạy trong Hội thảo
Hai ngày, khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng với chúng tôi lại có ý nghĩa vô cùng.
Hội thảo này đã khẳng định sự quan tâm của các cấp lãnh đạo với ngành giáo dục nói chung và giáo dục dân tộc nói riêng. Đến với Hội thảo, ngoài công tác chuyên môn, các thầy giáo, cô giáo còn trao đổi, chia sẽ những kinh nghiệm trong công tác giáo dục đạo đức, tổ chức hoạt động cho học sinh ở trường Nội trú.
Cảm xúc thì rất nhiều! Đặc biệt với chúng tôi- những thành viên của Ban ND Hội thảo. Được giao nhiệm vụ dạy các tiết thực nghiệm - thực sự chúng tôi lo lắng vô cùng. Đây không phải là lần đầu tiên lên lớp, nhưng đây là lần lên lớp trước những học sinh chưa một lần gặp gỡ, và nhất hơn 30 cán bộ- GV. Chúng tôi nắm chặt tay nhau, quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Trong bốn tiết dạy thì giờ Tập làm văn lớp 6 khiến chúng tôi lo lắng nhiều nhất- vì đó là giờ "luyện nói"- mà học trò lớp 6 thì có rành tiếng Việt đâu. Thứ đến là bài "Tinh thần yêu nước của nhân dân ta" ở lớp 7- Kiến thức rất nhiều, học trò thì còn nhỏ!!! Hai tiết cuối ở lớp 8 và 9 thì có phần an tâm hơn vì các em dù sao cũng đã lớn, kiến thức và kĩ năng đều vững vàng.
Buổi sáng 12/01. Sau gần một giờ khai mạc và chứng kiến màn trình diễn văn nghệ của các em học sinh, những giờ dạy bắt đầu. Mỗi lần GV lên lớp, chúng tôi- những thành viên còn lại cứ lặng im ở một góc lớp, lo lắng theo dõi từng lời nói, cử chỉ ... của đồng đội mình. Tiết văn 7 trôi qua trong sự tự tin, vững vàng, điềm đạm của cô giáo Lam. Tiết thứ hai của lớp 6 cũng làm chúng tôi tạm an tâm khi các em chuẩn bị bài tương đối tốt. Tuy nhiên, vì sợ quá nên khi đứng lên nói trước lớp các em cứ run cầm cập thật là thương. Nhưng cô giáo Hương thì nghiêm quá! Cô luôn vỗ về học trò nhưng lại không thấy một nụ cười (cuối ngày bị phê bình là cách dạy quan liêu- Hì hì, lần đầu mình nghe nhận xét vậy). Những phút giải lao bị kéo dài làm hai tiết cuối vào muộn hơn dự định. Cô giáo Hậu với giọng nói miền Bắc chính gốc như ru mọi người vào giấc mộng khi dạy bài thơ "Tức cảnh Pác Bó". Giọng nói của cô vừa ngọt ngào, vừa êm ái... Mình con gái cũng thích chứ đừng nói gì các thầy. Nhưng rồi vì mãi mê bình nên thời gian trôi qua lúc nào không hay biết mà bài học chưa xong-vậy là phải kéo dài thêm mấy phút. Giờ thì tôi lo lắng thực sự! Nỗi lo khi phải dạy tiết cuối hiện rõ trong lòng tôi khi nhìn sự mệt mỏi của các đại biểu, vì đã ngồi dự từ sáng đến giờ- 11 giờ kém rồi.
Tôi nghĩ thầm: Giờ phải làm sao để thay đổi không khí giờ học, làm cho mọi người tỉnh lại thì mới dạy được.
Phát huy thế mạnh của một MC( nghề tay trái ở nhà), tôi cúi chào và bắt đầu giới thiệu về bản thân, về trường lớp ...Và mời quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo cùng các em về thăm trường. Đâu đó tôi mới chuyển vào bài. Bài học không khó, kiến thức không nhiều vì đây là giờ tiếng Việt. Nhưng nó có cái khó là khô khan, lại dạy cho các em học sinh dân tộc thiểu số-ngôn ngữ thứ hai mà! Dạy thế nào cho hay, cho hấp dẫn - dó mới là điều khiến tôi lo lắng! Không theo giáo án, không theo sách vở gì nữa. Tôi dạy bằng cách tạo tình huống. Học trò tròn mắt khi tôi yêu cầu "Gọi cho cô bạn học sinh đang đi ngoài sân!". "Lan ơi!". "Nhỏ quá! Không được! Gọi lại". "Lan ơi!"- To hơn chút xíu nhưng cũng chưa đạt hiệu quả. "Này!" - "Lần này thì được rồi!" - Cả lớp cười ầm. "Em sẽ trả lời như thế nào?" . "Ừ! Mình đây." . "Nếu nói nhẹ nhàng như thế thì có nghe được không?". "Bạn khác nào?". "Ơi!"... Lại một sự ngạc nhiên nữa của các trò về cách dạy không giống ai của cô giáo. Cứ mỗi lần học trò làm việc, tôi lại tạo tình huống để các trò khác tham gia giao tiếp thay "Cô giáo". Tôi kể cho các em nghe về những kỷ niệm khi giao tiếp với các bạn học sinh Nội trú: "Cô! Chổi!" ( Bạn học sinh đến mượn chổi quết nhà); khi đến trả "Chổi ! Cô!". Rồi liên hệ cho các em thấy được cách giao tiếp của mỗi địa phương Bắc -Trung -Nam ( MB: gọi -dạ, bảo-vâng; MT, MN: gọi-dạ; bảo-dạ)....
Sang phần thứ hai của tiết học: Thành phần phụ chú. Tôi yêu cầu các em trong vai một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu về quê hương của mình với các Thầy-Cô giáo. Các em đã giới thiệu về công trình thủy điện Ia Ly...
Có nhiều niềm vui và nỗi buồn nhưng niềm vui sẽ được nhân lên, nỗi buồn sẽ là kinh nghiệm cho chúng tôi trong suốt hành trình cuộc đời một nhà giáo. 12 giờ kém tiết học mới kết thúc trong niềm vui, tiếc nuối, những nụ cười và những bàn tay siết chặt chúc mừng.!
Ngày làm việc trôi qua nhanh. Chúng tôi chia tay trường, chia tay các em để về về trường Nội trú tỉnh tiếp tục phần thứ hai của Hội thảo. Các cô bé, câu bé ôm chặt lấy chúng tôi, nước mắt lăn dài trên gò má. Lớp phó học tập dúi vào tay tôi một lá thư. Cô sẽ trở lại thăm các em- Tôi hứa.
Chia tay Chư păh rồi nhưng trái tim tôi vẫn còn lại nơi ấy- nơi gặp gỡ của những nhà giáo, những giáo viên ngữ văn, những người đang ngày đêm không mệt mỏi vì CÔNG TÁC GIÁO DỤC DÂN TỘC CỦA TỈNH NHÀ.
Chư Păh - Ia Grai, tháng 01 năm 2010.
Rất vui được ghé thăm Blog của chị. Giáo viên là nghề cao quý nhất trong các nghề. Chúc cho chị luôn thành công trong công việc của mình. Gia Lai là nơi em luôn muốn đến, nhưng không biết khi nào mới có thể. :D Rảnh ghé Blog của em nhé!
Trả lờiXóaChào em! Cảm ơn những lời động viên, khích lệ của em! Bản thân chị cũng như ngành GD sẽ phải cố gắng nhiều mới đáp ứng được đòi hỏi của xã hội. Phải cố gắng thôi, em nhỉ!Còn Gia Lai, tại sao em không đến nhỉ?! Đất Gia Lai dễ thương và người Gia Lai rất dễ mến!
Trả lờiXóaChào cô giáo,chúc cô giao luôn vui khỏe.cảm ơn những tấm lòng mang tri thức,yêu thương đến với mọi người...
Trả lờiXóaRất vui khi đọc những lời động viện của bạn trong ngày cuối tuần này! Mến chúc bạn mạnh khỏe, hạnh phúc!
Trả lờiXóaHo Nam say roi ....
Trả lờiXóaÚi dà! Đậm chất miền Bắc trong từng chữ! :D Cảm ơn Quang Huynh nhé! Anh đến TN uống rượu cần đi!
Trả lờiXóanom các thầy cô giáo ngon nhẩy C ả rượu cần nữa!
Trả lờiXóaHi hi. Gọi ĐL về thôi, không rượu cần mà ủ men rồi để lâu sẽ hỏng đấy anh ạ!
Trả lờiXóaCHỜ DANG LAI VỀ QH SẼ VÔ TÂY NGUYÊN UỐNG RƯƠU CẦN!:D CÁM ƠN NHA!
Trả lờiXóaCHỈ CẦN LÒNG NHIỆT TÌNH CỦA BÉ NHƯ VẦY QH ĐÃ CẢ THẤY ĐC UỐNG RUOU CẦN RỒI! :D
Trả lờiXóaChào cô giáo, Xem những chùm ảnh thật đẹp và sinh động...ước mong sẽ có lần lên Tây nguyên để cảm nhận được cái đẹp trọn vẹn,với nhiều cảm xúc. Chúc cô giáo luôn an bình và hạnh phúc.
Trả lờiXóa- Gửi Phạm Quang Huynh: Khi được lâng lâng với men rượu cần giữa nắng, gió cao nguyên và âm thanh cồng chiêng nữa mới thú vị anh ạ. Chào bạn tran van dinh: Cảm ơn bạn đã đồng cảm trước nhưng hình ảnh về Tây Nguyên. Hẹn một ngày được đón bạn ở TN nhé!Thân mến!
Trả lờiXóaQH VÀO ĐC ĐẾN TN CHẮC CHẾT TRƯỚC VÌ VẺ ĐẸP CỦA CÁC O , PHONG CẢNH, HỔNG CÒN CHI MÀ THƯỞNG THỨC RƯỢU NỮA!:D :cry:
Trả lờiXóaCa sĩ " máu lửa" quá. Chắc là làm tí rượu cần rồi !
Trả lờiXóa:D :D :D Có tấm hình uống rượu cần nhưng...lúi cúi thế nào mà váy co cao quá nên cất rồi! :D
Trả lờiXóa:lol: :lol: :lol:
Trả lờiXóaTiếc nhỉ! Chắc sợ ko nhanh ... thì hết ! :D
Trả lờiXóa