Cứ mỗi mùa
bão về, người dân quê tôi lại sống trong nơm nớp lo sợ.
Buổi chiều,
những ráng vàng rực lên một góc trời và nhuộm cả không gian, ấy là lúc bão sắp
đến. Những người đàn ông lo chặt cây ràng rịt lại nóc nhà, buộc lại cánh cửa
cho chắc. Các mẹ, các chị lo gạo cơm, cá khô, đậu phụng... và củi. Bọn nhóc con
thì chạy ra chạy vào như sắp đến Tết. Thỉnh thoảng, những người lớn nhìn lên bầu
trời và thở dài.
Đêm. Vâng!
Bão thường vào từ đêm. Tiếng sóng biển ngoài kia vang vọng. Tiếng gió rít trên
ngọn cây nghe rợn cả người. Mọi người ngồi quanh bếp lửa, mở đài tiếng nói Việt
Nam nghe theo dõi đường đi của bão. Càng về khuya, gió lớn dần, những mái tranh
bị gió giật lên bần bật. Những cột lim đã bị gió nhấc lên khỏi mặt đất rồi hạ
xuống như giã gạo. Ba nhìn mẹ lo lắng. Hai người thì thầm gì đó rồi ba mở cửa
chiếc sập đựng lúa thả bốn chị em chúng tôi vào trong. Khi thuyết phục mẹ không được thì ba mới vào kẻo
chúng tôi đang sợ và khóc ầm lên. Ba bảo:
-Mẹ ở dưới
bếp không sao đâu. Bếp mới làm nên chắc chắn mà!
Mẹ bảo ba
như thế và thỉnh thoảng ghé vào miệng sập trấn an chúng tôi.
Ngoài trời, tiếng gió gào thét, tiếng cây gãy, cả tiếng chú chim kêu yếu ớt, tiếng đàn vịt nhà bên bị gió lùa vứt sang sân nhà tôi kêu ầm ỉ. Cửa nhà bị gió giật tung, những mảnh tranh bị gió lôi ra bay lả tả. Những bức vách bằng đất rệu rã trước cơn bão. Từng cơn gió xoáy nhấc bỗng căn nhà lên khỏi mặt đất cả mét rồi lại hạ xuống. Chúng tôi ướt lướt thướt như chuột lột, lâu lâu lại đưa tay vuốt nước mưa trên mặt cho đỡ ngột. Mùi lúa lẫn nước mưa chẳng dễ chịu chút nào, cô em út mới ba tuổi cứ đòi ra với mẹ.
Ngoài trời, tiếng gió gào thét, tiếng cây gãy, cả tiếng chú chim kêu yếu ớt, tiếng đàn vịt nhà bên bị gió lùa vứt sang sân nhà tôi kêu ầm ỉ. Cửa nhà bị gió giật tung, những mảnh tranh bị gió lôi ra bay lả tả. Những bức vách bằng đất rệu rã trước cơn bão. Từng cơn gió xoáy nhấc bỗng căn nhà lên khỏi mặt đất cả mét rồi lại hạ xuống. Chúng tôi ướt lướt thướt như chuột lột, lâu lâu lại đưa tay vuốt nước mưa trên mặt cho đỡ ngột. Mùi lúa lẫn nước mưa chẳng dễ chịu chút nào, cô em út mới ba tuổi cứ đòi ra với mẹ.
Gió lặng dần,
mây tan, mưa tạnh. Ba gọi mẹ mở cửa đón chúng tôi ra. May quá, nhà chỉ hơi
nghiêng thôi chứ không bị sập như hàng xóm.
Cả làng chạy
qua lại hỏi thăm nhau, xem bao nhiêu nhà bị sập, bao nhà bị tốc mái. Trong khi
người lớn đang ngao ngán với cảnh tượng hoang tàn thì chúng tôi lại sung sướng
nhặt quả trứng gà rụng để ăn. Đoạn rủ nhau đi lội nước lụt nữa chứ.
Giờ đây xa
quê, trên cao nguyên chẳng bao giờ còn cảm giác lo sợ bão lũ nữa; nhưng mỗi khi
mùa bão về lòng lại lo lắng, khắc khoải không yên. Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi,
nghe tin báo bão lại đau đáu nghĩ về quê nhà. Nơi ấy vẫn còn mẹ cha và những
người thân yêu của ta đang ngày đêm chống chọi với thiên nhiên hung dữ.
Thương lắm
miền Trung mỗi mùa bão về!